CHƯƠNG 3 - TRẢ LỜI
- '' Tút tút... ''.
Cuộc trò chuyện đã bị ngắt kết nối, bên này Tiểu Mộc tắt nguồn điện thoại nằm yên lặng suy nghĩ một điều gì đó rồi một lúc sau cũng không kiềm chế được cơn buồn ngủ ập tới, cứ thế cô chìm sâu vào giấc ngủ dài với những suy nghĩ còn đang dang dở.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã tới giờ ăn trưa, hôm nay là chủ nhật nên Tiểu Mộc không phải đến trường, lười nhác lết thân thể rã rời, cô bước ra khỏi giường bắt đầu vệ sinh cá nhân rồi mới vào phòng bật điện thoại lên, lúc này trong phần tin nhắn đã nhảy loạn xạ toàn là tin nhắn của Lục Dương :
- '' Tiểu Mộc, anh biết anh có hơi đột ngột nhưng... anh không biết nữa, xin lỗi em ''
- '' Em chưa cần trả lời nếu em thấy không thoải mái, cứ bình tĩnh suy nghĩ rồi nói với anh.. ''
- '' Dù kết quả có là gì anh vẫn sẽ theo đuổi em ''
- '' Tiểu Mộc, ngủ ngon ''
- '' Tiểu Mộc, buổi sáng vui vẻ ''
- '' Uhm '' Tiểu Mộc đáp gọn lỏn
- '' Tiểu thư dậy rồi ''
- '' Uhm! Lục Dương, tôi nghĩ rồi ''
- '' Anh đây ''
- '' Nếu anh cho tôi được ba lí do, tôi sẽ đồng ý ''
- '' Hmm... '' Nói đến đó phía bên kia Lục Dương yên lặng một lúc lâu rồi mới tiếp
- '' Thứ nhất, chúng ta nói chuyện đã được một thời gian dài rồi Tiểu Mộc. Anh thực sự đã bị em thu hút.
Tiếp theo, cô gái có khí chất như em, anh hiểu em chẳng cần ai để dựa vào nhưng anh thực sự mong em có thể cho anh một cơ hội trên danh nghĩa ''để em dựa vào '' mà được ở cạnh em.
Thứ ba, em ưu tú như vậy anh chẳng muốn em thuộc về ai khác ngoài anh
Haizz..., thực ra ba cái đó cũng chẳng phải lí do gì, tóm gọn lại cũng chỉ là anh thực sự muốn ở cạnh em thôi... anh không nghĩ được lí do nào hết ''
Đọc xong đoạn tin nhắn của Lục Dương, Tiểu Mộc bật cười thành tiếng, trong đầu thầm nghĩ '' Gì đây? Ngốc vậy sao? '' song cô cũng lém lỉnh trả lời :
- '' Vậy thôi, không nói được lí do tôi cũng đỡ phải nghĩ. Lục Dương, anh hết cơ hội rồi ''
- '' Thật vậy sao? .... ''
- '' Thật chứ sao, anh thật sự hết cơ hội rồi ''
Phía bên kia, Lục Dương rơi vào im lặng, định nhắn gì đó nhưng lại xoá đi. Tiểu Mộc tiếp :
- '' Hết cơ hội làm bạn của tôi ''
- '' Vậy là tỏ tình thất bại và mất cả danh nghĩa bạn bè sao? '' Lục Dương hoảng hốt trả lời lại ngay
- '' Trở thành bạn trai của tôi ''
Ngay sau khi nhận được tin nhắn, Lục Dương vui sướng tới nỗi không kìm được mà nhảy cẫng lên, phấn khích không lời nào diễn tả. Liên tục nhảy nhót trên giường như đứa con nít mới được cho kẹo ngọt, ngay sau đó tìm điện thoại ấn gọi cho Tiểu Mộc. Cô cũng bắt máy ngay mà không do dự, nhưng khi thấy khuôn mặt bên kia màn hình Lục Dương lại im bặt, anh cảm nhận hai tai mình đã nóng bừng cả lên như muốn nổ tung, đôi môi dính chặt không nhúc nhích. Ngược lại Tiểu Mộc lại trông rất bình thản, đôi mắt như mặt hồ thu, tĩnh lặng đến nỗi người ta tưởng mình có thể soi thấy cả sâu thẳm tâm hồn, mái tóc buông xõa như dải lụa mượt mà, bay nhẹ trong gió hè. môi mỏng khẽ cong lên rồi bất chợt nở một nụ cười, nụ cười ấy như tia nắng đầu tiên sau cơn mưa — ấm áp, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến mọi thứ xung quanh bừng sáng.
- '' Lục Dương, sao thế? ''
Lục Dương lúc này mới bừng tỉnh, lắp bắp trả lời :
- '' Anh..anh.. '' Nói rồi đưa tay lên gãi đầu như thể đang bối rối
- '' Anh làm sao? Chưa thấy hoa đẹp bao giờ à? ''
Lục Dương vẫn ấp úng không nói được câu nào, chỉ thẹn thùng gãi đầu nhưng đôi mắt không ngừng dán vào màn hình điện thoại, phải một lúc sau Lục Dương mới lấy lại được bình tĩnh nhìn thẳng vào màn hình mà nói với giọng rõng rạc :
- '' Tiểu Mộc, anh có chuyện muốn nói với em ''
- '' Chuyện gì? '' Tiểu Mộc đáp
- '' Thực ra... anh... ''
Tiểu Mộc im lặng không nói, chỉ nhìn vào màn hình như đang chờ đợi
- '' Anh hơn em một tuổi ''
Lúc này Tiểu Mộc mới kinh ngạc, cặp mày cau lại trong một thoáng bối rối, rồi bất ngờ giãn ra, gợi lên sự kinh ngạc chẳng thể giấu :
- '' Anh lừa tôi? '' Tiểu Mộc hơi nghiêng đầu, giọng không quá gay gắt nhưng rõ ràng là có chút trách móc. Cô chớp mắt vài lần, như thể vẫn chưa tin mình vừa nghe thấy điều đó.
–'' Không có đâu, chỉ là… anh chưa kịp nói thôi ''
Lục Dương gãi đầu, cười cười như trẻ con bị bắt quả tang. Giọng anh mềm hẳn đi, như sợ cô giận thật. Bên kia màn hình, Tiểu Mộc khẽ mím môi, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ buồn cười, không giấu được.
Tiểu Mộc mím môi, im lặng vài giây như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng, cô cất giọng nhỏ nhẹ:
– '' Vậy ra... suốt thời gian qua, anh luôn biết tuổi thật mà vẫn để tôi hiểu lầm? ''
– '' Anh chỉ không muốn em thấy anh... non nớt. ''8Please respect copyright.PENANAYespn2tIwg
Lục Dương cười gượng, tay vò nhẹ góc chăn.8Please respect copyright.PENANAT85LUUhkT5
– '' Em luôn mạnh mẽ, chững chạc. Anh sợ nếu em biết mình lớn hơn anh, em sẽ không xem anh là người đàn ông đủ tin cậy. ''
Tiểu Mộc lặng thinh. Một giây… rồi hai giây…8Please respect copyright.PENANAS0GNtDXYmV
Bất ngờ, cô bật cười khẽ qua màn hình:
– '' Không biết nên tin anh bao nhiêu phần nữa, Lục Dương.''
– '' Vậy em cứ từ từ. Đừng tin vội. Chỉ cần đừng rời đi là được. ''.
Cứ như vậy, mùa hè năm đó trôi qua...8Please respect copyright.PENANAkpDXk8MqA7
Với những tin nhắn đêm muộn, những cuộc gọi ngắn ngủi mà dịu dàng, với nỗi nhớ len vào từng chiều nắng tắt, và cả niềm tin nhỏ bé nơi trái tim hai người ở hai đầu thành phố.8Please respect copyright.PENANABZLO4JzsLZ
Lục Dương không còn giấu giếm gì nữa. Anh trở thành điểm tựa nhẹ nhàng – xoa dịu những vết thương Tiểu Mộc từng nghĩ mình sẽ mãi mang theo.
Ở xa, nhưng không xa rời.8Please respect copyright.PENANAr0LzGp2B3B
Thanh xuân của họ, bắt đầu từ một lời nói dối, nhưng lại lớn lên bằng những điều chân thật nhất....
8Please respect copyright.PENANAUxalpi88LS
8Please respect copyright.PENANA7z7NLLj1jk
8Please respect copyright.PENANAZ1kAZs0CrE