Vốn tưởng rằng cơ hội đã qua, sẽ không bao giờ có lại được nữa..Nhưng không, những ngày tiếp theo đó tối nào Neon cũng gọi điện thoại cho tôi. Tuy rằng, mục đích ban đầu anh tìm tôi chỉ là để hỏi về bệnh tình của anh, nhưng càng về sau chủ đề trò chuyện ngày một xa hơn. Anh quan tâm hỏi về cuộc sống của tôi ở xứ người như thế nào, khiến trái tim cô đơn đang khao khát của tôi không ngừng cảm động.7Please respect copyright.PENANA8Lpe6RedCp
Rất nhiều người từng nói, mỗi khi đi đâu xa, sự cô độc sẽ khiến cho mọi người dễ dàng nảy sinh tình cảm.
Tôi không biết có phải do anh đang ở xa quê hương nên cảm thấy cô đơn rồi quan tâm đến tôi hay không. Nhưng cho dù đó là vì bất cứ lí do nào đi nữa thì tôi cũng đã rất cám ơn lòng tốt của anh ta rồi.
Ngày cuối tuần, từng đợt gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ làm tấm rèm cứ phấp phới trong không trung..Tôi đứng cạnh, dù tay tôi đang lau lưng cho Net, nhưng tâm hồn của tôi thì đang theo gió phiêu lãng một nơi nào..
“Em đang nghĩ gì thế? Sao không tiếp tục lau lưng cho anh.” Net nói.
Tôi giật mình.
Ngượng ngùng lau nhanh rồi buông khăn xuống, nhanh chóng mang áo vào người cho anh một cách nhẹ nhàng:
“Đàn anh, anh nghĩ em và Neon có thể tiến xa hơn không? Trong khi Neon chỉ huấn luyện ở đây có nửa năm…”
Net không nhìn mặt tôi mà đã trả lời:
“Nữa năm là đủ rồi, cậu ta bỏ qua tất cả sự cám dỗ mà chỉ chú ý đến một cậu nhóc như em thì tuyệt đối là đủ.”
“Em không đùa với anh đâu.”
“Anh cũng đâu có nói đùa với em.”
Tôi thở dài, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh anh, sự băn khoăn trong lòng tôi lúc này bỗng chốc dâng lên nhanh chóng. Tôi giật giật tay áo Net:
“Anh ta chú ý đến em, là do anh ta có thiện cảm với em, đúng không..?"
“Bất kì người đàn ông nào đối với cái đẹp cũng đều có thiện cảm.”
“Không đâu.” Tôi dùng một ánh mắt có phần mỉa mai anh nhìn anh nói: “Anh cho là ai cũng háo sắc, đào hoa giống như anh à! Người ta là quân nhân nha…”
Net cắt ngang lời nói của tôi lần thứ n+:
“Chỉ là bộ đội .”
"Đều như nhau cả thôi.” Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Em không để tâm, chỉ cần mặc quân phục có màu xanh quân đội là được rồi.”
"...."
Người nào đó vô tâm đang chuyên tâm lướt mạng xã hội, không chú ý đến tôi. Tôi nào dễ dàng tha cho anh, giật nhẹ tay áo anh:
“Đàn anh, anh có nhiều kinh nghiệm, anh cho em lời khuyên đi.”
“Thật sự xin lỗi, về phương diện này anh không có kinh nghiệm gì cả.”
“Anh biết mà, em nghĩ anh hiểu suy nghĩ của anh ấy.”
“…” Người nào đó vẫn nhẫn tâm không thèm nhìn tôi.
“Đây là chuyện đại sự cả đời của em, em xem anh là người thân nên mới hỏi ý kiến của anh, anh không thể nào vô trách nhiệm như vậy được.”
Net bị tôi làm phiền đến mức không chịu được, không còn cách nào khác đành quay lại nghiêm túc ngồi thẳng lưng :
“Em cho anh biết, em rốt cuộc thích Neon ở điểm nào?”
Tôi trả lời anh ko cần suy nghĩ:
“Anh ta mặc quân phục.”
“Chẳng lẽ bất kì một người đàn ông nào mặc quân phục màu xanh em đều thích?” Rồi anh đưa tay tự chỉ vào người mình: “Nếu anh mặc quân phục thì em cũng thích anh à?”
Tôi điên cuồng gật đầu.
Đột nhiên tôi lại tưởng tượng hình ảnh anh trong màu áo quân nhân, trái tim tôi cứ xốn xang nhộn nhạo :
“Đàn anh, hôm nào em mượn bộ quân phục của Neon đem về, anh mặc cho em xem nhé.”
“Đừng dùng sự mê thích mù quáng của em gắn lên người của anh!”
“Đi mà, chỉ một lần thôi.”
“Không mặc!”
Tôi kiên nhẫn nài nỉ: “Một lần thôi, buổi tối em sẽ nấu canh cho anh ăn.”
Anh suy nghĩ một lát, chợt ghé mặt sát mặt vào tai tôi, hơi thở âm ấm anh phả vào sau gáy tôi, nói nhỏ:
“Buổi tối, em giúp anh tắm đi rồi nói.”
“Quỷ háo sắc !”
Net tỏ vẻ vô tội chỉ vào người :
“Anh là quỷ háo sắc sao ? Vậy thì anh sẽ không mặc quân phục cho em xem.”
Đến cuối cùng cũng vẫn là, tôi bước đến trước mặt anh, tiếp tục lấy lòng anh:
“Đàn anh, anh thích style quần áo như thế nào, em mặc cho anh xem nha.”
Anh chớp chớp mắt, nở nụ cười xấu xa, cười đến mức làm tôi sợ hãi.
“Anh thích em mặc đồ truyền thống của Thái lan, hoặc khi em mang đồ ngủ,...anh có thể suy nghĩ lại.."
Vô sỉ quá rồi...
Tôi tức giận đến mức đi nhanh đến đá mạnh một cái vào chân của anh..
"Á aaaa"
Ơ, rõ ràng là tôi chả dùng bao nhiêu sức, phần với sức trói gà không chặt như tôi thì làm sao có thể. Ngay khi chân tôi vừa chạm vào thì anh đã la lớn kêu đau, biểu biện còn tệ hơn khi cánh tay bị thương..
“Anh đau lắm sao?” Sự xấu hổ và giận dữ khi nãy bây giờ lại chuyển sang đau lòng, xót xa, tôi liền dịu dàng hỏi anh
“…” Anh giận dỗi bĩu môi không chú ý đến tôi
“Để em xoa cho anh nhé.”
“Được.”
Net nói ngắn gọn một câu nhưng ý tứ cực kì rõ ràng..Cứ thế sau đó, anh tùy tiện gác chân mình lên đùi tôi.
Tôi hoài nghi không biết rốt cuộc anh đau thật hay là giả vờ đau nữa.
Nhưng mà nếu không có cơ hội chạm vào người anh thì không biết được, cơ đùi của anh cực kì rắn chắc, cho dù anh đang ở tư thế vô cùng thả lỏng, nhưng độ đàn hồi vẫn rất là đáng khâm phục nha.
Tôi nhẹ nhàng xoa xoa một lát, liền hỏi: “Anh còn đau không?”
Anh không trả lời.
Tôi giương mắt nhìn anh, tôi thấy ánh mắt anh cũng đang chăm chú nhìn vào gương mặt tôi, tận sâu nơi đáy mắt đó là một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt, có thể hút người đối diện vào mà thiêu rụi .
Ánh mắt này tôi đã từng thấy qua một lần, đó là lần đầu tiên tôi mời anh ăn, ánh mắt anh cứ như vậy mà điên cuồng nhìn chằm chằm vào món đĩa thịt heo.
“Đàn anh, có phải là anh đang đói bụng không?” Tôi thử thăm dò anh
(Trời đất, có phải là tôi tự đang muốn chôn mình không *-*)
“Ừ… anh đang đói. Anh muốn ăn thịt.” - Gặp trúng người thẳng như anh thì thôi chịu rồi ạ,
“Trong tủ lạnh phòng em vẫn còn ít thịt, anh chờ một chút, em sẽ nấu cho anh ăn nha.”
“Thịt đó anh không muốn ăn!”
Tôi xoa xoa đầu anh, dịu dàng vỗ về anh như vỗ về một đứa trẻ:
“Ngoan, em sẽ cho thêm lòng trắng trứng vào để vết thương của anh mau lành.”
Bản tính kén ăn cộng thêm tính tình bướng bỉnh hay làm nũng, người nào đó luôn không vâng lời, giờ bỗng nhiên lại không nói gì nữa như là ngầm đồng ý.
…
Dùng xong cơm, tôi đang rửa bát thì nghe Net nói:
“Nhóc con ! Anh nghe nói gần đây có bộ phim mới ra rạp, chút nữa anh dẫn em đi xem.”
Bộ phim mới, nghe không tệ nha.
"Hơn sáu giờ rồi, em phải đến 7-eleven làm thêm. Ngày mai chúng ta hẵng đi nhé .”
“Em làm thêm ở 7-eleven à?”
“Vâng! Tiền học phí ở đây khá cao, học bổng thì không biết đến khi nào mới có thể xin được…” Tôi vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.
“Em không đủ tiền đóng học phí, tại sao không nói sớm cho anh biết?”
Thấy anh đứng dậy lấy ví tiền, tôi liền nói:
“Em có đủ tiền, nhưng em chỉ muốn tiết kiệm một chút để trang trải thôi.. Thomas vừa giới thiệu cho em một công việc tại 7-eleven gần đây.. Mỗi tối em sẽ làm tầm ba tiếng, công việc cũng không vất vả lắm, Em nghĩ em có thể làm thử.”
“Thomas ? Là Thomas cùng khoa với em à.."
“Đúng rồi.” Mỗi lần tôi và Nam đi ăn cơm ở căn tin đều gặp nó. Thomas có dáng người gầy, mặt mũi cũng được xem là tuấn tú, nhưng gương mặt cũng một chút nét phong lưu. Sau khi tiếp xúc vài lần, tôi cảm thấy con người nó cũng khá tốt, nói chuyện rất lịch sự, biết chừng mực, không như người nào đó nha.
“Ba giờ. Vậy là em làm đến tầm mười giờ à.”
“Vâng! Cũng không muộn lắm.”
Vừa định đi làm, nhưng mới bước chân đến cửa, thì tôi liền nhớ ra hôm nay dự báo thời tiết nói có thể trời sẽ mưa, nên tôi quay trở vào phòng lấy vội chiếc dù. Bên tai tôi liền văng vảng thấy tiếng Net nói vọng ra
“Nhóc con , đã ba ngày rồi anh chưa tắm, em nhớ về sớm một chút để giúp anh tắm nha.”
“Ầm !” Tôi thuận tay nhặt đôi dép ném thằng vào cửa phòng anh.
“Gọi điện thoại nhờ bạn gái anh đến tắm cho anh đi.”
“Anh không có bạn gái, em giúp anh thuê một cô đến đây đi, phải xinh đẹp mới được nhaaaaa.”
Tôi đã từng gặp người không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai lại vô sỉ như anh vậy!
Tôi tức giận xoay người bước đi, nhưng không may vì ai đó tôi lại quên lấy ô!
Trên đường đi đến cửa hàng tiện lợi, Neon điện thoại cho tôi, nói anh ta và vài người bạn khác muốn mời Thomas đi ăn cơm, Neon hỏi tôi có thời gian không.
“Em phải đi làm thêm.”
“Vậy sau khi làm em có thể đến không, chúng ta cùng đi Karaoke.”
“À… được rồi, em sẽ báo lại sau…”
Đang nói chuyện thì tôi đi ngang qua một rạp chiếu phim nhỏ, trước cửa rạp treo một tấm poster khá to về bộ phim mới, nhưng trên đó là hình ảnh của một nữ diễn viên vô cùng sexy, đang mang trên người bộ quần áo có cũng như không 😆
Tôi nghiến răng, trong lòng mắng thầm ai đó, dám rủ tôi đi xem bộ phim như thế này.
Còn ai đó, đang yên lành lướt mạng xã hội thì hắt xì liên tục không biết lí do..
****
Ngày đầu tiên đi làm, Tôi khá lóng ngóng, có một vài người tôi nói chuyện với họ nửa buổi mà tôi vẫn chưa biết được họ đang cần gì, tự dưng tôi cảm thấy bản thân mình thật ngốc..
May mắn thay là ông chủ cửa hàng nơi tôi làm rất hiền lành, không tính toán với tôi mà ngược lại còn an ủi:
“Không sao đâu, lần đầu ai cũng sẽ như thế cả.." Rồi cười vui vê
Công việc này khá mới mẻ nhưng tính chất công việc thì luôn bận rộn, nên chỉ chớp mắt mà đã ba giờ đã trôi qua.
Chín giờ bốn mươi lăm phút, người làm ca tiếp theo đến thay ca, người đó nói sợ chút nữa sẽ mưa nên đến sớm một chút, cũng tránh để tôi bị mắc mưa khi về.
Tôi cám ơn, sau đó thu dọn đồ dùng, rồi điện thoại cho Neon
…
Bên ngoài trời đang mưa to..
Tôi và Thomas ngồi ở một góc tối trong phòng, lắng nghe mọi người hát..
Thomas lặng lẽ giật nhẹ tay tôi, rồi nói nhỏ bên tai tôi:
“Neon đang nhìn mày kìa.”
Tôi đỏ mặt lặng lẽ nhìn Neon, anh ta cười để lộ lúm đồng tiền sâu hút, sau đó một bản tình ca chân thành vang lên. Nhìn không gian, ánh đèn xung quanh mờ ảo, tôi bất chợt nhớ đến Net, tôi nhớ đến hôm sinh nhật tôi, Net đã mời mọi người đến đây để ca hát.
Lúc chọn bài hát, tôi và anh không hẹn mà chọn cùng một ca khúc "Lời yêu khó nói", lúc đó mọi người trong phòng ồ lên một tiếng rồi thoả sức trêu chọc, bắt tôi và anh cùng nhau song ca.
Cho tới bây giờ tôi không thể nào quên giọng hát ấm áp đầy tình cảm của anh, mỗi khi giọng anh cất lên hát một câu trong bài hát:
“Chỉ có ông trời mới biết em quan trọng thế nào với anh, chỉ có ông trời mới thấu anh yêu em chân thành như thế nào…”
Aizzza !! Thảm rồi, không biết gần đây tôi có bị gì không mà lúc nào cũng nhớ đến tên háo sắc vô sỉ kia.
Khi bài hát kết thúc, không khí trong phòng bất chợt im lặng, tôi liền nghe thấy điện thoại tôi reo vang.
Rút điện thoại ra xem, màn hình hiển thị mười hai cuộc gọi nhỡ, đều là số của Net
Chết rồi!!! Tôi đã quên nói cho anh biết tôi đi chơi cùng với Neon.
Tôi chạy ra hành lang đang định muốn gọi điện thoại lại cho anh, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi vừa nhấn phím nhận thì đã nghe tiếng thở gấp gáp của Net:
“Em đi đâu vậy? Đã trễ thế này mà vẫn chưa về, cũng không điện thoại nói với anh một tiếng.”
“Em đi chơi cùng với vài người bạn.” Tôi nói bằng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất, cứ như sợ bị người yêu la mắng.
“Ở chỗ nào?”
"Chỗ chúng ta thường đến ở. ..tút...tút...tút…” tôi vẫn chưa nói hết câu, điện thoại bên kia chỉ còn lại tín hiệu tút tút vang lên .
Người này bị bệnh sao?! Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì, năm nay đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào, khó khăn lắm mới tìm được một anh vừa ý, tôi đi chơi với anh ta, trò chuyện để hiểu nhau hơn thì có gì là sai sao !
A…!! Anh đúng là có bệnh rồi, bệnh nặng nữa là đằng khác.
Tôi hít thở sâu, tôi thầm nghĩ trong tương lai tôi sẽ là bác sĩ, trong lòng tôi lo lắng không yên vì là lo cho bệnh nhân ở nhà..Bởi vậy nên tôi mới nôn nóng trở về nhà, mặc kệ mọi người giữ lại như thế nào, tôi cũng kiên trì trở về phòng.
Vừa bước ra cửa, nhìn trời mưa to không có dấu hiệu ngừng lại, tôi khẽ cắn môi, quyết định chạy hoà mình vào làn mưa xối xả..Nhưng mưa to hơn tưởng tượng của tôi, từng giọt mưa lạnh lẽo tạt vào hai má tôi, theo chiếc cổ chạy dọc xuống ướt đẫm quần áo. Tôi không chịu được gió lạnh nhất thời rùng mình.
“James…” Neon từ bên trong đuổi theo tôi: “Muộn rồi, để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, anh vào với mọi người đi…”
Khi nói chuyện, tôi không chú ý nên trượt chân suýt chút nữa là té ngã, may mắn nhờ có Neon đứng bên cạnh đã nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng của tôi, còn tôi theo bản năng ôm lấy cánh tay Neon..
Từng giọt mưa lớn trút lên người tôi làm mắt rôi nhoè đi, tôi nâng tay lên che lại, cũng che mất tầm nhìn của mình.
Khi đã đứng vững hơn, tôi buông cánh tay Neon ra, lau nhẹ mắt thì tôi mới phát hiện từ xa trên chiếc xe Audi màu đen, có một người đang bước xuống, đứng trong màn mưa.
Từng giọt mưa nặng hạy tạt vào gương mặt điển trai của anh, trái tim tôi bỗng có thắt đau đớn xót xa..Tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Neon, bằng tốc độ nhanh nhất, tôi chạy đến trước mặt Net, vì chạy quá nhanh nên tôi va vào ngực anh:
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Ở phòng một mình buồn quá, nên anh định ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
(Ô không khí trong lành quá 🤭)
Là một bác sĩ tương lai, cánh tay đang bị thương như thế anh thừa biết là không thể lái xe trong đêm mưa như thế, còn là đi để hít thở không khí trong lành. Tôi thật sự không thể nào tin vào cái lý do quái đản mà anh vừa đưa ra.
Nhưng ở góc nhìn phiến diện, khi có một anh chàng đẹp trai, cho dù cánh tay đang bị thương nặng nhưng lại mạo hiểm lái xe vượt mưa bão như thế này đến đón tôi, thì tôi cảm động sắp phát khóc rồi
Nếu anh không phải là Net, tôi nhất định sẽ lao vào lòng anh, nói cho anh biết: “Quãng đời còn lại em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi! Cho dù anh không phải quân nhân em cũng chấp nhận!”
Neon đi đến chỗ chúng tôi, nhìn thoáng qua Net, rồi lại nhìn sang chiếc xe đắt tiền của anh, nhưng làn mưa dày đặc khiến tôi nhìn không rõ vẻ mặt của Neon lúc này.
“Đây là người anh hàng xóm cách vách mà em thường nói với anh, Net SRP" Net lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt anh khiến tôi chợt rùng mình.
Tôi chỉ tay về phía Neon, giới thiệu bằng giọng nói chậm chạp:
“Anh ấy là Neon.”
“Xin chào.” Net thản nhiên chào hỏi Neon, sau đó liền nhấn điều khiển xe: “Lên xe đi.”
"Em về trước, mọi người ở lại vui vẻ nha. Chào anh!”
***
Đồ của tôi bị nước mưa làm ướt sũng dính chặt vào da thịt. Anh điều chỉnh nhiệt độ trong xe được sang chế độ ấm, một luồng gió thổi vào quần áo khiến cơ thể tôi nhất thời chưa thích nghi nên không ngừng run rẩy, liên tục hắt xì.
Net lúng túng dùng tay trái cởi chiếc áo khoác đã ướt một nửa, khoác lên người tôi, rồi cẩn thận lấy chiếc khăn tay lau nhẹ phần tóc ướt của tôi
“Vải trên vết thương có bị ướt không? Nếu ướt, sẽ nhiễm trùng đấy.” Tôi vừa hỏi vừa sờ phần vải trên cánh tay phải của anh, may quá không ướt, là anh có mặc áo khoác.
Net lạnh lùng nói: “Nếu em và anh chàng kia dây dưa thêm một chút nữa, cũng không biết sẽ như thế nào!”
“Anh có thể ở trên xe thêm một chút nữa, chờ bọn em xong xuôi rồi hãy xuất hiện.” Tôi cười nói.
“Nếu em cảm thấy anh xuất hiện không đúng thời điểm, anh sẽ xuống xe, rồi bảo cậu ấy lên xe để tiếp tục trò chuyện với em!”
Á à ? Mưa lớn như vậy, trời lạnh đến thế, vì sao tôi lại ngửi được mùi dấm đặc nồng nặc xung quanh đây nhỉ ??
Để làm dịu đi không khí căng thẳng ấy, tôi nhìn anh cười ngọt ngào:
"Đàn anh! không cần phiền anh, bọn em ngày mai vẫn có thể tiếp tục trò chuyện!”
Anh nhấn chân ga thật mạnh, chiếc xe lao vụt đi như một tia sáng, mất hút phút chốc trong màn mưa tối đen..
Nhìn bóng dáng chiếc xe như tên lửa lao nhanh trong màn mưa..Tôi giật mình, vội vàng thắt dây an toàn vào.
Một lát sau, lại là chất giọng lạnh như băng vang lên :
“Thì ra anh chỉ là một người hàng xóm cạnh phòng em.” ( ha ha sao anh hay đòi hỏi quá)
“Ủa, em có nói gì sai sao?” Tôi cười nháy mắt với anh:
“Không phải là anh muốn làm bạn trai em chứ?”
Net lạnh lùng mặt ko biểu cảm, tiếp tục lái xe, như không có chuyện gì xảy ra.
Suốt dọc đường quay về phòng khi ấy, anh không nói thêm câu nào, tôi bèn rón rén mở nhạc nghe để làm dịu bầu không khí căng thẳng này.7Please respect copyright.PENANAfVOIYlmW2K
“Sự ngọt ngào của em…
Phá tan đi bức tường rào trong anh…”
Ôi bài này hay nha, lyric cũng rất tuyệt, tôi nhẹ nhàng ngâm nga theo tiếng nhạc du dương:
“Hương vị của em như dâu tây đỏ,
Kích thích cảm xúc qua vị giác của anh.."
Từng ca từ lẫn ý nghĩa của bài hát này tôi rất thích, mà cái điệp khúc bắt tai nhất cứ lặp đi lặp lại phần, càng nghe càng cuốn.
“Bài hát này tựa là gì thế?” - Tôi nghiện rồi, thích rồi bèn lên tiếng hỏi
Anh không trả lời nhưng hỏi ngược lại tôi: “Em thật sự muốn ở bên cạnh cậu ta sao?”
“Bọn em chỉ vừa mới quen nhau, phải cần tìm hiểu thêm một thời gian nữa, ko vội đâu ạ..?.” Tôi đáp lời .7Please respect copyright.PENANAq07u3fEmKu
Tôi không biết, Neon thật sự có thích tôi hay không. Nhưng cho đến bây giờ, Neon chưa bao giờ mang lại cho tôi cảm giác rung động, cảm giác muốn yêu không thể dừng lại. Có lẽ đúng như Net nói, tôi không thích Neon, cái tôi thật sự thích chỉ là bộ quân phục trên người anh ta mà thôi.
ns3.133.113.101da2