Thang máy đi lên, lòng của tôi cũng bồn chồn theo độ cao của nó. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với các quân nhân, tôi khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Thang máy mở ra, tôi không kịp nhìn liền vội vàng cúi đầu bước, không ngờ tôi lại đâm sầm vào một bộ ngực cường tráng.
Tôi ngẩng đầu, trước mắt tôi là một gương mặt tuấn tú nhưng rất đỗi xa lạ.
“Thật sự xin lỗi, xin lỗi.”
“James ?!” không biết bạn tôi - thằng Thomas từ đâu chạy đến, thân thiết nắm lấy tay tôi:
“Mày đến rồi à, để tao giới thiệu cho, bọn họ là lực lượng vũ trang QS do quốc gia cử đến huấn luyện ”
“A…!” Không trùng hợp đến thế chứ. Tôi ngước mắt nhìn thoáng qua người mà tôi vừa đâm phải. Anh ấy không mặc quân phục. Dáng vẻ thoải mái trong bộ quần áo bình thường, dáng người có lẽ không đẹp bằng Net, nhưng chắc chắn khi khoác quân phục lên khí chất sẽ ngời ngời..Gương mặt không một khuyết điểm, tướng mạo ngũ quan tuấn tú, tuy nhiên vẫn là.... không bằng Net..
Ơ sao mà tôi cứ lại so sánh người này với công tử đào hoa kia cơ chứ, căn bản không nên so sánh mà.
Thời điểm tôi đưa mắt lén nhìn anh chàng kia thì anh ta cũng nhìn tôi. Khi ánh mắt của chúng tôi vừa chạm nhau, thì người ta cực kì lịch sự vội vàng đưa tay ra:
“Chào em, anh tên là Neon.”
“James ạ, em tên James .” Tôi đỏ bừng mặt đưa tay ra bắt tay Neon, nhưng khi tay vừa chạm, tôi bỗng rụt rè rút tay về.
Neon đi vào vào thang máy cùng những người khác, tôi ngơ ngác nhìn theo. Đến khi cửa thang máy khép hẳn lại, tôi liền nghĩ chắc là do họ không mang quân phục nên tôi không cảm nhận được gì từ cử chỉ, đến lời nói, nó không như tôi tưởng tượng. Thậm chí đến dáng vẻ cũng không bằng nét anh tuấn của Net
“Anh chàng Neon đó mày thấy như thế nào?” - Thomas chợt hỏi tôi.
“Rất tốt.” - Tôi máy móc trả lời
“Tao vừa giúp mày hỏi thăm, cậu ta tốt nghiệp trường ĐH danh tiếng, làm việc ở đội PCCC được hai năm. Sau đợt huấn luyện này khi về sẽ được thăng chức. Tao có nói chuyện với người ta một lát, người này khá tốt, rất có chí cầu tiến.”
Theo cách Thomas tả, thì Neon đúng là mẫu người mà tôi vẫn luôn muốn tìm kiếm. Nhưng mà, không hiểu vì sao đối với Neon, tôi dường như không có cảm giác gì đặc biệt, không có cảm giác sét đánh, tim đập nhanh, cũng không xao động. Không lẽ do tôi ở cạnh Net lâu quá, nên liền quen với các phong thái này rồi sao..
“Nếu như mày có ý với người ta thì nên tiếp xúc nhiều hơn để hiểu thêm.."
Tôi vẫn chưa kịp nói gì, thì Thomas lại tiếp tục: “Tình cảm là duyên là nợ, không nên ép buộc mình quá. Tao chỉ giới thiệu để bọn mày quen biết nhau thôi, vẫn chưa đề cập đến chuyện tình cảm…”
Mang theo một tâm trạng ko mấy vui, tôi trở về phòng của mình. Khi thang máy vừa mở, tôi đã nhìn thấy Net đang đứng trước lan can hành lan, đang tập trung suy nghĩ việc gì đó, mắt nhìn về phía lầu dưới.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt anh đang nhìn, thì thấy bóng dáng nhóm người của Neon.
“Lần hẹn hò đầu tiên thế nào?” Giọng nói lạnh tanh của Net..
“Ai hẹn hò chứ ? Chỉ là làm quen thôi .”
“Anh chàng cao cao đó nhìn cũng không tệ.” Net chỉ tay về phía dưới..
“Anh ta là Neon. Ngoại hình rất tuấn tú, Thomas nói anh ta tốt nghiệp ĐH có tiến, lại còn có chí cầu tiến…”
Net xoa mặt tôi: “Còn nói không phải hẹn hò, mới một lần mà đã hiểu rõ về nhau như vậy.”
“Em mới hai mươi ba tuổi thôi, muốn tìm một người tốt để nương tựa thì có gì là sai.” Tôi lườm anh một cái: “Chẳng lẽ phải muốn em giống anh, mỗi ngày đều sống buông thả như thế.."
Net không phản bác lại, anh vỗ nhẹ lên đầu tôi:
“Không đùa với em nữa. Đúng là em nên tìm một người tốt để nương tựa, nếu không sau này muốn tim cũng khó tìm được người vừa ý.”
“Đàn anh, anh thấy Neon thế nào?”
“Em thích là được rồi.” Net nói xong thì xoay người trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Ơ sao lại có thể để tôi đứng đây một mình chứ, anh đúng là người không có lương tâm, lúc tôi đi trong lòng luôn nhớ đến anh, vội vã trở về giúp anh thay quần áo đây này.
Tuy rằng người nào đó không có lương tâm, nhưng tôi vẫn cứ nhớ đến.
Ngày hôm sau, đang trong lúc học nhưng hồn vía tôi cứ để trên mây, tự hỏi: Không biết vết thương của anh có đau không? Anh ăn uống có gì bất tiện không? Anh sẽ thay quần áo như thế nào?
Đến độ khi Giáo Sư vừa thông báo tan học, tôi đã nhanh chóng chạy ngay ra khỏi phòng, nhanh chân đến siêu thị mua thịt và một ít trái cây, mang đến phòng của anh.
Nhấn chuông một cái, tôi liền nghe thấy tiếng nói bên trong vọng ra:
“Cửa không khóa.”
Tôi nhanh tay đẩy cửa bước vào.
Trước mắt tôi là cảnh tượng Net đang gội đầu, tay phải của anh đang bị quấn bởi một miếng bột khá nặng, nên khi xoa tóc có vẻ rất khó khăn. Tay trái vụng về múc nước đổ lên đầu, từng giọt nước theo cổ chảy xuống lưng của anh..Mãi ngắm anh đến mức mất đi hồn vía, tôi mới giật mình thả hết đồ trong tay xuống, tiến lại lấy khăn, giúp anh lau đi mấy những giọt nước trên lưng.
“Để em giúp anh.”
“Sao em về sớm vậy? Không đến phòng nghiên cứu sao? " Anh lấy khăn, lau luôn những giọt nước trên mặt của mình.
" Dù sao cũng đã từng trốn hai lần rồi, thêm một lần nữa chắc cũng không sao.”
Net nháy mắt với tôi:
“Như vậy mà em còn bỏ anh ở nhà một mình?”
“Anh ít nói một chút đi!” Tôi lạnh lùng lườm anh, đẩy chiếc ghế lên phía trước nói:
“Lại đây, ngồi xuống!”
Anh ngoan ngoãn như một chú Mèo nghe lời tôi ngồi xuống. Tôi học theo cách gội đầu hay thấy khi xem tivi. Đầu tiên làm ướt tóc của anh, sau đó tôi lấy xà phòng cho một ít lên tóc anh, cuối cùng là chậm rãi xoa nhẹ tóc và da đầu.
Tóc anh rất đẹp, mềm mại trong lòng bàn tay tôi, từng sợi tóc đen óng mượt mà như xuyên vào lòng tôi..Tôi xoa tóc anh, ánh mắt không kiềm chế được mà di chuyển đến phần lưng đang để trần của anh.
Thật ra nếu nhìn kĩ thì lưng của anh không quá gầy, cũng không phải một khối trụ vĩ đại. Nhưng nó mang lại cho người khác một cảm giác rất mạnh mẽ, nói một cách ngắn gọn là: “Anh cực kì đàn ông!”
“Này ?” Anh gọi tôi, tay bất mãn lau bọt xà phòng rơi vào mắt..
“Ối…” Tôi lúc này mới phát hiện ra rằng tôi để xà phòng rơi vào mắt anh, nên vội vàng lấy khăn lau mắt cho anh:
“Xin lỗi anh nhiều !”
“Em đang nghĩ gì thế hả..? Hồn để trên mây à?”
Anh hỏi một câu làm tôi không thể nào trả lời được, chẳng nhẽ nói là tôi đang mãi nghĩ về dáng người của anh rồi chợt nhận ra là nó rất hoàn hảo. Tôi rồi trí, không biết xử lí bằng cách nào nên liền nói lãng sang chuyện khác:
“Hôm nay, ở căn tin em gặp được Thomas và Neon , em đã cùng ăn trưa với bọn họ.”
“À..! Hèn gì …” Anh nhắm mắt lại, không nói tiếp vế sau.
Có lẽ tôi và Neon thật sự có duyên với nhau, hôm qua vừa làm quen, hôm nay lại gặp nhau ở căn tin. Neon vốn đã cao, hôm nay lại mặc quân phục, đứng cùng một nhóm người ở đây, anh ta liền nổi bật hơn hẳn.
Neon thấy tôi, cố ý bước lại gần chào hỏi, anh ta nói anh ta bị cảm, hỏi tôi liều thuốc trị cảm hiệu quả ở đây là gì.
“Phòng của em có thuốc trị cảm.” Tôi vô tình nói, tôi nghĩ anh ta có thể đến lấy hoặc để tôi đưa cho anh ta đều được, nhưng suy nghĩ kĩ thì quan hệ của chúng tôi không thân thiết lắm nên tôi lại nói thêm:
“Khi nào Thomas rảnh, em sẽ nhờ nó đưa cho anh.”
“Cám ơn.”
Tôi cười đáp: “Em đang làm nhiệm vụ của một đàn em tốt thôi.”
Neon cũng cười, khi cười má anh lộ lên hai lúm đồng tiền rất đáng yêu. Nụ cười của Neon đơn thuần khác với nụ cười khó hiểu của Net, nụ cười của Net cũng như con người của anh vậy, thâm sâu khó lường!
***
“Đàn anh.” Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh từ rất lâu rồi, nhưng tôi không biết nên mở lời như thế nào:
“ Anh đã từng ở trong quân đội phải không?”
Net mở to mắt nhìn tôi, ngoại trừ lúc anh làm việc với bệnh nhân và ở trong phòng nghiên cứu, tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt của anh chăm chú như vậy.
“Không có!”
“Thế nhưng tại sao anh lại biết đánh võ thuật ?” Tôi chỉ tay ra bức tường chắn ở ban công: “Lần đó, anh chỉ mất có vài giây đã nhảy qua được.”
“Bức tường đó không cao, anh không như người nào đó, mãi mấy phút mà vẫn không trèo qua được.” Net nở nụ cười trêu chọc, nhất định là anh đang nhớ đến dáng vẻ của tôi lúc không trèo qua được.
Tôi suy nghĩ một lát, lại hỏi anh:
“Vậy ba của anh có phải là quân nhân không?”
Anh giương mắt nhìn tôi lần nữa, ánh mắt anh và tôi giao nhau, nhưng trong mắt anh lúc này hoàn toàn không có biểu hiện gì đặc biệt.
“Không phải, bố của anh là người làm kinh doanh, ông ấy hy vọng anh có thể trở thành một bác sĩ tốt, cho nên để anh đến đây học.”
Xem ra tôi đã đoán sai hết rồi! Tôi không khỏi thất vọng.
Vì sao đối với Net tôi lại có hy vọng anh là quân nhân, suy nghĩ tôi đúng thì sao? Nếu đúng anh là quân nhân thì sao? Có liên quan gì đến tôi?
“Tại sao bỗng nhiên em lại hỏi anh như vậy?” Net tò mò nhìn tôi:
“Đừng nói với anh là em thích quân nhân nha.."
“Ngưỡng mộ thôi!” Tôi tiếp lời:
“Kiên cường, khiêm tốn, chính trực, và một tấm lòng đầy nhiệt tình…”
“Quân nhân trong lòng em tốt đến thế sao? Anh lại nghĩ bác sĩ sẽ tốt hơn chứ…” Net dõng dạc nói.
Tôi không chút khách khí mà phản bác lời anh: “Không đâu, ít ra quân nhân có kỷ luật rất nghiêm khắc, sẽ không tùy tiện như ai đó.”
Nghe câu nói đầy châm biếm của tôi, anh lạnh lùng:
“Lúc em thấy là khi họ mặc quân phục, nhưng khi cởi bỏ quân phục, thì ai cũng giống nhau thôi, nhu cầu sinh lí cơ bản giống nhau.”
“Nếu đó là nhu cầu cần thiết thì cũng không việc gì, nhưng điều quan trọng là quân nhân có thể tự khống chế được bản thân. Có vài người ngay cả nhu cầu sinh lí cũng không khống chế được, vậy thì họ khác động vật ở chỗ nào?”
“Đôi lúc, con người cũng không bằng động vật…” Lúc nói ra những lời này ánh mắt anh sâu hun hút , rồi miên man suy nghĩ nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm:
“ Có một vài người, vì quyền lực và dục vọng, ngay cả người thân của mình cũng không quan tâm đến…”
“Anh đang nói ai vậy?”
“Rất nhiều người.”
Lúc anh nói ba chữ “rất nhiều người”, chân mày anh khẽ nhíu lại. Lúc này, tôi mới chợt nhớ đến việc Net chưa một lần nào nhắc đến ba anh. Tôi cũng chưa bao giờ thấy người thân của anh gọi điện thoại cho anh. Chẳng lẽ quan hệ giữa anh và ba không tốt?
Tôi lấy tay chạm vào chân mày của anh, khẽ xoa nhẹ rồi tiếp tục gội đầu cho anh. Tôi nhẹ nhàng xoa tóc anh, ấn vào từng huyệt cho anh.. Chậm rãi giúp anh bình ổn tâm trạng.
Sau khi gội đầu xong, tôi giúp anh lau khô tóc, dùng các ngón tay massage cho anh thêm một lần nữa.
"Xong rồi! Em về nấu canh, một lát nữa em sẽ mang sang cho anh.”
Net bất chợt nắm lấy cổ tay của tôi:
“Tại sao em lại đối xử với anh tốt như vậy?”
“Bởi vì anh từng giúp đỡ em!” Tôi không rút tay về, cúi đầu nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào:
“Đàn anh ! mấy tháng gần đây em luôn nhận được sự giúp đỡ của anh, thật sự là em rất cảm kích anh.”
“Em không có một chút ý nghĩ nào khác sao?”
Lại nữa rồi, anh lúc nào cũng nghĩ là tất cả mọi người xung quanh anh đều có ý với anh hết.
“Anh yên tâm đi, em không dám mơ mộng gì với anh đâu! Em chỉ xem anh là anh trai của em thôi.”
“Vậy tại sao em lại hỏi anh có phải là quân nhân không?”
Câu hỏi này rất khó trả lời nha. Tôi vò đầu, không nghĩ ra được câu trả lời..Tự chính bản thân tôi cũng không thể lý giải bản thân mình. Đúng lúc đó, tôi thấy có một bóng người đi lướt ngang qua cửa sổ, bóng dáng người mặc quân phục làm say mê lòng người.
Tôi vội vàng chạy ra cửa nhìn, quả nhiên là Neon. Anh ta vừa thấy tôi thì liền nở nụ cười , má lúm đồng tiền sâu hút trên gương mặt hiện ra.
“Thomas nói có việc bận, nên bảo anh tự đến đây lấy thuốc.”
“À, anh chờ em một chút.” Tôi vội chạy về phòng lấy thuốc đưa cho anh ta.
Đến khi Neon đi xa rồi, tôi mới thầm tiếc nuối. Một cơ hội tốt như vậy, vì sao không mời anh ta vào phòng uống nước, rồi trò chuyện với anh ta một chút về cuộc sống.
Haizzz! Xem ra tôi đã để lỡ cơ hội tốt có một không hai rồi.
ns3.137.210.249da2