Tôi là một cô gái bình thường như bao người khác, sống những tháng năm cấp hai với nụ cười trên môi và biết bao điều chưa từng nói ra. Thanh xuân của tôi không phải là những điều quá lớn lao – chỉ là những ánh mắt trao nhau vội vàng giữa giờ ra chơi, là tiếng cười khúc khích khi chép bài hộ một ai đó, là ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ nơi góc lớp cuối cùng, nơi tôi và Thiên – bạn cùng bàn suốt gần bốn năm – vẫn hay ngồi kề cạnh.
Thiên là người hay cười, nói nhiều, nghịch ngợm nhưng luôn dịu dàng. Cậu ấy không thích tôi – điều đó tôi biết – nhưng cậu ấy vẫn luôn đối xử tốt, đôi khi còn khiến tim tôi chùng xuống vì những quan tâm vô tình quá đỗi ấm áp.15Please respect copyright.PENANANWDNAyRKJV
Còn Hoàng… là người từng nói thích tôi vào năm lớp 6. Là người khiến tôi một lần nữa quay lại với những cảm xúc tưởng như đã cũ, để rồi lại ra đi không lời giải thích, để lại tôi ở lại với những đêm dài ướt gối.
Chúng tôi rồi sẽ lớn, sẽ đi những con đường khác nhau. Có người ở lại, có người rời đi, có những thứ mãi mãi chẳng thể trở lại như lúc đầu. Nhưng tôi vẫn muốn kể lại tất cả – để nhớ, để hiểu, và để tha thứ cho chính mình.
Đây là câu chuyện của tôi, của những năm tháng trong sáng nhất, chân thành nhất.15Please respect copyright.PENANAenkqdHr1ab
Là "Kỉ niệm tươi đẹp của chúng ta", có tiếng ve, có bảng đen, có bốn chỗ ngồi cuối lớp cạnh cửa sổ – và có một cô gái từng thương đến hai người con trai, bằng cả trái tim mình.