Net đỗ xe dưới lầu, sau đó anh và tôi cùng trở về phòng.
Tôi vừa đi đến cửa phòng, thấy tôi mở cửa, lòng dạ đen tối của anh đó vẫn chưa được dập tắt nay lại dấy lên. Anh chân thành đến mức không thể nào chân thành hơn nữa mà năn nỉ tôi:
“Món gà nguội lạnh hết rồi, em giúp anh quay nóng lại đi.”
“Trở về phòng anh lấy lò vi sóng mà quay.”
"Lò vi sóng của anh bị hư mất rồi.”
“Vậy thì dùng nồi chiên đi.”
“Nó cũng hỏng rồi!”
Tôi thật sự không tin, lò vi sóng và nồi chiên chục năm mới sử dụng một lần lại đồng loạt hỏng cùng một lúc, đúng là bịa chuyện hơi dở nha.
Nhưng mà… tôi vẫn không thể kháng cự lại sự cám dỗ từ ánh mắt chân thành, tràn ngập chờ mong đó của anh, vì thế tôi vẫn mềm lòng và nói:
“Anh vào đi.”
Lúc đó, trong tiềm thức của tôi vẫn không nghĩ là mình đang tự dẫn sói vào nhà.
Vừa vào phòng, anh tự nhiên cứ như là phòng của chính bản thân anh, anh mở máy vi tính lên, nhanh nhẹn gõ mật mã. Anh mở ra bài quen thuộc mà anh thường xuyên nghe, ..Chèn ơi, rất biết cách tạo ra không khí nha, cái con người này thật là!
Tôi bước lại gần anh, không chút do dự mà tắt ngay ca khúc đang được phát, rồi nhanh chóng mở một ca khúc nhạc dance.
“Ăn đi, ăn nhanh lên! Em muốn đi ngủ!”
Thừa lúc tôi đi quay gà, anh lại mở ca khúc đó một lần nữa. Anh ngồi trên giường của tôi, nhẹ nhàng mở nắp lon bia, nhìn rất là an nhàn thoải mái.
Tôi thấy anh tự nhiên như đang ở phòng của mình, dù đang tức giận cũng phải bật cười:
"Đại thiếu gia à, anh đêm nay không phải định ngủ ở đây đấy chứ?”
Net gương cao đôi mi, anh không phủ nhận, mở một lon bia đưa cho tôi, cười nói:
“Ngồi xuống uống chút bia với anh đi.”
“Anh biết em không uống bia mà.”
“Cho nên mới bảo em uống.” Nghe được câu này, tôi mới nhận thấy rằng anh chính là bậc thầy của loại đàn ông vô liêm sỉ.
“Nếu em uống bia vào lại phá rối thì sao?”
Anh trả lời một cách dứt khoát:
“Anh trông chừng em.”
Ơ! Anh sẽ trông chừng em? Đây là câu nói hài hước nhất thế thế giới nha.
“Đến đây ngồi với anh một lát đi”. Thấy tôi tỏ thái độ kiên quyết, anh chỉ tay về phía bên cạnh :
“Ngày mai anh phải về nước rồi.”
“Gì?” Tôi nghĩ là tôi nghe nhầm, nên hỏi lại một lần nữa:
“Anh nói gì?”
“Anh có việc, ngày mai phải trở về nước.”
“Chuyện gì mà gấp đến như vậy?” Tôi hỏi.
“Chuyện nhà.” Anh trả lời ngắn gọn bằng hai từ, có thể thấy rằng là anh không muốn đề cập nhiều đến chuyện này.
“Khi nào anh trở lại đây?”
“Ít nhất là nửa tháng, trong thời gian anh đi, anh sẽ không mở điện thoại. Em không cần gọi điện thoại cho anh.”
“À!” Tôi bước tới ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào giường, đầu thì tựa vào tấm nệm mềm .
Âm nhạc du dương lúc này đúng là rất biết cách tạo nên hoàn cảnh .
Tôi chợt cảm thấy cô đơn, không có nơi để dựa dẫm. Trong lúc vô thức nhất, tôi cầm lon bia lên uống một hơi.
Vị đắng chát của bia vào miệng lại trở nên lạnh như tuyết mà chảy vào thân thể.
Một giọt bia đọng lại trên khóe miệng tôi, anh chậm rãi đưa tay đến, giúp tôi lau đi …
Thời điểm ngón tay anh chạm vào môi tôi, tôi không thể không thừa nhận, tôi có cảm giác, rất mãnh liệt…
Tôi hoảng hốt, vội vàng ngăn tay anh lại, muốn cách xa anh một chút.
Nhưng tôi không ngờ rằng anh lại gạt bỏ hết tất cả tác phong chuẩn mực thường ngày. Ôm cổ tôi, đè mạnh tôi xuống gường, đặt tôi nằm cố định giữa hai tay anh.
Đầu óc tôi như bị chạm điện, nhất thời buộc miệng hỏi một câu ngu ngốc:
“Anh muốn làm gì?”
“Để đề phòng khoảng thời gian anh đi vắng sẽ có người cướp lấy em, anh quyết định đem gạo nấu thành cơm…”
Tôi chỉ tay về hướng bếp:
“Nồi cơm điện ở bên kia!”
(khúc này tôi viết mà tôi còn bật cười, là anh ngây thơ thật hay giả bộ ngây thơ mà đi chỉ nồi cơm điện 😂😂)
Net lắc đầu, tay anh nắm chặt lấy cổ tay tôi, đặt ra sau lưng:
“Chờ cho đến khi anh nấu chín em rồi, giành làm của riêng. Như vậy nửa phần đời còn lại anh không lo ăn, không lo uống, không lo không có người giúp anh đi ngủ…”
Tên háo sắc này nói chuyện cũng không cần phải thực tế như vậy chứ, còn không chuyển đề tài thì tôi chết chắc rồi!
“Anh vào nhà tạm giam cũng không cần lo ăn, lo uống đó.”
Sự uy hiếp của tôi dường như không đủ trình để hù dọa anh. Anh hoàn toàn không để tâm đến lời tôi nói:
“Em yên tâm đi, anh không ép buộc em đâu, anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện…”
Thấy gương mặt anh đang tiến gần đến mình, tôi xoay đầu tránh né, môi anh dừng lại phía sau tai tôi.
Toàn thân tôi như có một luồng điện chạy qua khiến cả người trở nên tê dại.
“Đàn anh, không phải anh nói xem em như em trai sao?”
“Anh đổi ý rồi.”
Xem ra tôi đã quá ngốc nghếch rồi!
“Anh rất muốn nếm thử, mùi vị của em sẽ như thế nào…” . Lúc này, ánh mắt nóng bỏng của anh nói cho tôi biết, anh không hề nói đùa, những điều anh nói hoàn toàn là sự thật.
Nhưng mà, tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, ít nhất anh cũng phải cho tôi năm phút để tôi cân nhắc chuyện sắp phát sinh chứ. Nhưng rõ ràng, anh hoàn toàn không hề muốn cho tôi thời gian để suy nghĩ, thì môi anh nhẹ nhàng di chuyển từ vành tai đến chiếc gáy nhỏ của tôi, sau đó di chuyển đến cằm tôi…
Tôi cố gắng rút hai tay đang bị anh nắm chặt. Thế nhưng tôi hoàn toàn không thể kháng cự lại được hành động mạnh mẽ của anh. Lúc này, có vùng vẫy cũng chỉ là uổng phí sức lực của tôi mà thôi.
Nếu như vầy mà gọi là không ép buộc thì cái gì sẽ được gọi là tình nguyện đây?
Môi anh lướt một đường xuống rồi hôn đến môi tôi, bờ môi ẩm ướt mềm mại, có thêm vị đắng của bia mà anh vừa uống.
Thân thể tôi run lên một cách mạnh mẽ, một dòng khoái cảm mãnh liệt cùng với sự kích thích từ đôi môi tôi truyền đến đại não.
“Đừng…” Câu nói kế tiếp của tôi vẫn chưa kịp thốt ra, liền bị môi anh nuốt chặt vào. Mà dường như sau đó tôi cũng không muốn nói nữa.
Môi và môi va chạm vào nhau, nhẹ nhàng kết hợp, như dòng lửa nóng sôi sục mạnh mẽ , thân thể buông thả đem mình trầm luân , khó lòng có thể thoát khỏi…
Anh hôn tôi cực kì dịu dàng nhưng cũng không kém phần bá đạo, anh gần như muốn hòa nhập cơ thể tôi vào người anh..Môi chạm môi, lúc nóng lúc lạnh, anh mạnh bạo cắn nhẹ vào môi tôi. Cảm giác tê ngứa làm tôi tê dại, tràn ngập khiêu khích cùng với thú vị. Thân thể dần dần yếu ớt, xoả nhẹ trong lòng anh, thừa nhận nguồn lực của anh đang lan tỏa vây lấy toàn cơ thể tôi.
Anh thành công kích thích ngọn lửa dục vọng trong tôi.
Rất ngọt ngào! Đến độ say mê lòng người.
Một nụ hôn triền miên kéo dài, nụ hôn ấy dường như chứa đựng sự đợi chờ của cả anh và tôi đã từ rất lâu.
Tôi không hề phản kháng, tôi chấp nhận, dù lịch sử phong lưu của anh có thể viết thành sách, tôi cũng chấp nhận, bởi vì anh là SRP duy nhất trên đời, bởi vì trái tim tôi đã sớm rơi vào bể tình của anh.
Bất kể phải trả giá như thế nào, kết quả ra sao, tôi cũng chấp nhận. Điều tôi cần, chỉ là quá trình lãng mạn, một câu chuyện tình khắc cốt ghi tâm mà tôi từng mơ ước…
Cảm nhận được cơ thể tôi đã ngoan ngoãn nghe theo lời mình, anh buông tay tôi ra, bàn tay anh chậm rãi nâng cằm tôi lên, khiến cho nụ hôn của anh càng sâu, càng hoàn mỹ, càng trọn vẹn…6Please respect copyright.PENANA2n2kyZoVyh
Lưỡi anh linh hoạt thăm dò trong khoang miệng tôi, tôi đã không cự tuyệt, mà chính bản thân tôi lại không muốn cự tuyệt, tôi từ từ hé mở đôi môi, cho sự xâm nhập của anh hoàn toàn thuận lợi.
Môi và lưỡi quấn lấy nhau, tình cảm dâng trào, sự cọ xát ngày càng mãnh liệt, thì ra đây chính là hôn, thì ra đây chính là cảm giác khi yêu… Tôi nhắm mắt lại, hai tay đặt lên vai anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại sự quấn quít si mê của anh, cũng đáp lại tình yêu của anh.
Hai người cứ thế quấn lấy nhau, tay anh dịch chuyển chậm chạp từ cổ của tôi rồi thăm dò đến ngực…
Từng đợt, từng đợt sóng tê dại tác động vào thần kinh tôi, tôi không kiềm chế được mà hít vào thật sâu, hít vào chính hơi thở của anh, mùi vị của anh khiến toàn thân tôi càng trở nên bủn rủn.
Không biết quá trình diễn ra như thế nào, khi cơn choáng váng qua đi, tôi ngửi được mùi hương hoa thoảng qua của nước xả quần áo, lúc này, tôi mới phát hiện ra mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Khẽ mở đôi mắt đang mơ màng, tôi thấy đáy mắt anh đang hiện rõ vẻ hài lòng.
Anh đương nhiên hài lòng rồi.
Bất kì là ai, ở trước mặt anh đều là món mì ăn liền, chỉ cần anh muốn, năm phút là có thể ăn..
Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, từng cúc áo của tôi được cởi ra, một cơn gió lạnh thổi qua làm dịu bớt nhiệt nóng trên cơ thể mỏng manh của tôi. Môi anh lần theo từng cúc áo được mở, trượt xuống phía dưới mà thăm dò. Lửa nóng từ đầu lưỡi của anh mơn trớn trên từng tấc da thịt tôi…
Tôi thở dốc, cố gắng hít thở sâu..
“Em muốn không?” Giọng nói anh tràn ngập sự dụ dỗ.
Tôi xoay gương mặt ửng đỏ sang hướng khác, không dám đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh.
Anh chỉ cần dùng một nụ hôn dịu dàng và cuồng nhiệt là có thể khiến tôi ngoan ngoãn vâng theo lời anh, không cần gì khác?
Từng ngón tay mát lạnh của anh theo vạt áo tôi mà đi vào, lúc ấm lúc lạnh, lân la đến eo, rồi đến ngực…
Tôi biết chuyện gì sắp xảy ra, một chút khẩn trương, một chút chờ đợi, tay tôi víu chặt vào thành giường.
“Em Thích không?” Anh cười, nụ cười đầy xấu xa. Đồng thời, từng ngón tay của anh như trêu chọc dần dà lần đến chiếc khoá nơi quần tôi, mơn trớn trên đùi tôi. Toàn thân tôi nóng rực, nhanh chóng cắn mạnh môi dưới để không phát ra tiếng rên rỉ.
" Hử !” một tiếng hừ mỏng manh nhưng lại rất rõ ràng, từ miệng phát ra.
Nụ cười của anh càng đậm, khi thân thể anh đang hoàn toàn áp chế trên người tôi…
Nhưng thời điểm mấu chốt…
Tôi nói với anh: “Nam!”
Anh giật nhẹ khóe miệng đùa cợt:
“Đổi một cách sáng tạo hơn để đánh lạc hướng sự tập trung của anh đi.”
Tôi giãy dụa, giương chiếc cằm đến phía cửa sổ: “Thật đó, em không lừa anh đâu, hình như cậu ấy đang đến đấy.”
Anh nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi đó không có người, quay đầu lại vừa có ý định cởi nốt cúc áo cuối cùng của tôi thì lúc này chuông cửa vang lên.
Tiếng chuông chói tai vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, nhiệt huyết trong người tôi chợt trở nên nguội lạnh.
Nam đến… Rất là đúng lúc!
Có cảm giác bị người khác bắt quả tang đang mây mưa ở trên giường, trong lúc ngượng ngùng, tôi vội vàng vùng ra khỏi vòng tay anh, chạy đến hướng cửa: “Ai vậy?”
“Nam đây…”
Tôi sửa sang lại quần áo, cài lại những cúc áo bị vừa bị cởi bỏ, lau lau đôi môi ẩm ướt ửng đỏ, mở cửa ra, nở nụ cười: “Có việc gì à?
“Máy tính của tao bị treo, mà tao đang gấp nên về mượn đỡ máy của mày, có làm phiền mày không..?"
Haizzz! Ai lại nửa đêm chạy đi mượn cái máy thế này chứ!
“Không! Tao vừa mới về, mày chờ một chút, để tao lấy cho.”
Tôi không mời Nam vào phòng, không phải là tôi sợ, mà thật sự là tôi không đành lòng để Nam đối mặt với tình cảnh trong lúc này.
Tôi vội vàng đi lấy lap, tôi thấy Nam ngẩn người nhìn đôi giày nam trước cửa phòng tôi, đôi tay nhận chiếc lap trở nên trắng nhợt, tim tôi bất chợt đau đớn vì Nam và cũng vì chính tôi!
“Bóng điện nhà tao bị hỏng, nên tao nhờ anh ta sang phòng sửa hộ .”
Nam gật đầu, nở một nụ cười miễn cưỡng:
“Sở trường của anh ấy là chuyên giúp người khác sửa đồ mà.”
Nam xoay người định rời đi, do dự một lát, rồi lại xoay người lại hỏi tôi:
"Tao có vài câu muốn nói với anh ta, có được không?”
“Uhm!” Tôi xoay người trở vào phòng, liền thấy Net đang ở trần nửa thân trên, nhàn nhã mà nằm trên giường của tôi, một cơn giận vô cớ lập tức ập đến.
Tôi dùng hết sức lực đá vào chân của Net, nhỏ giọng nói:
“Đi kìa! Rảnh rỗi thì đi mà ôn lại chuyện xưa với người tình cũ của anh đi, xử lý công bằng vào để cậu ấy khỏi phải trở lại nữa.”
Net cắn răng ấn vào chân, cố gắng nói bằng giọng đau đớn:
“Các người luôn không phân biệt được chuyện nào đúng, chuyện nào sai!”
“Nếu không đi, em dùng nồi cơm điện đập vỡ đầu anh đấy.”
Nghe thấy vậy, Net mặc áo vào, cài lại cúc, rồi sau đó bước ra cửa.
Tôi nghe được giọng nói rất nhỏ của Nam: “Làm phiền hai người rồi?”
......
“Tôi đã nói với cậu rất rõ ràng ngay từ đầu, tôi không thích cậu…”
“Vậy anh thích cậu ấy sao?”
Net trả lời với một giọng điệu lạnh lùng:
“Tôi thích ai, yêu ai có liên quan đến cậu không ???.”
“Anh thích cậu ấy?!” Nam cười mỉa mai, nói bằng một giọng khá to:
“Anh biết thích là như thế nào không? Anh chỉ là muốn chơi đùa thôi, chơi chán thì vứt! Net SRP, anh có dám nói anh thật lòng thật dạ yêu cậu ấy không, anh có dám nói nếu không phải cậu ấy thì cả đời anh sẽ không yêu ai nữa không?!”
“Nam, cậu cũng là chàng trai khá thông minh, vì thế đừng vì tôi mà tự làm tổn thương chính mình và tổn thương người khác. Ok?!” - Net vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng nói ra từng chữ.
Đứng nép ở một bên cánh cửa, tôi tự hỏi rằng rồi một ngày, anh cũng sẽ đối xử với tôi như vậy sao?!
Tôi tự cầm lon bia mà Net vừa uống dở hớp một hớp gần hết nửa lon, môi tôi đặt vào dấu môi nơi anh vừa uống, chua xót!
“Anh có thể tổn thương bất kì người nào, nhưng tôi chỉ không muốn anh tổn thương James !” Nam lớn tiếng nói:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, anh đã từng nói rằng, trong khoảng thời gian anh sống ở đây thì anh sẽ không yêu bất kì một người nào, chẳng qua đối với anh chỉ là chơi đùa mà thôi.”
Net không phủ nhận.
Lúc này, ngoài tiếng lá cây đang xào xạc lay động trong gió ngoài kia thì tôi không còn như được âm thanh nào nữa..
Tôi biết, là Nam đang cố ý nói cho tôi nghe. Nhưng vốn dĩ tôi không muốn nghe, bởi vì tôi thừa biết tất cả, tôi biết sở thích của công tử đào hoa. Con đường này là do tôi chọn, tôi không cần người khác nhắc nhở tôi.
Đêm đó,Net không quay trở lại nữa, tôi cũng tắt đèn, dưới ánh sáng mờ của ánh trăng, tôi dọn dẹp mọi thứ, sau đó ngã lưng lên giường rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
ns216.73.216.250da2