Mặc dù trong lớp rộn ràng tiếng nói cười như mọi ngày, nhưng đối với Thẩm Trì, không khí dường như đậm đặc hơn, mang theo một sắc thái lạ lùng. Mắt hắn không rời khỏi Du Niên dù chỉ một chút, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó khó nắm bắt trong ánh mắt lạnh băng kia.
Du Niên ghét ồn ào. Cậu không nói chuyện, không cười, thậm chí không phản ứng trước những ánh nhìn tò mò, chỉ đơn giản là tập trung vào trang sách trước mặt.
Vậy nên việc bị xếp ngồi cạnh Thẩm Trì - một người vừa ồn ào, vừa nghịch ngợm – với Du Niên mà nói, chỉ có thể dùng hai chữ: "Thảm họa."
— Tôi là Thẩm Trì. Từ giờ làm phiền cậu rồi.
Giọng nói có chút đùa cợt, nhưng ánh mắt không mấy để tâm.
- Ừ
Câu trả lời ấy như một chiếc búa đập thẳng vào sự kiêu ngạo của Thẩm Trì, khiến hắn trầm ngâm một lát. Nhưng rồi, nụ cười lại nở trên môi hắn, không phải vì buồn cười mà vì sự kích thích của một điều gì đó mới lạ.
Cả buổi học hôm đó, Thẩm Trì cứ thỉnh thoảng quay sang nhìn cậu. Không nói gì nhiều, chỉ là nhìn. Một cái nhíu mày khi cậu viết, một cái liếc khi cậu quay người lấy đề, hay một cái bật cười nhỏ khi thấy Du Niên cau mày vì âm thanh ồn ào trong lớp. Mỗi lần như thế, Thẩm Trì đều quan sát phản ứng của Du Niên rất kỹ — nhưng cậu vẫn im lặng, thậm chí không hé môi một câu.
Thẩm Trì biết rõ cậu ấy không phải người dễ gần. Nhưng trong sự lạnh lùng đó, hắn nhìn thấy một khoảng trống, một nỗi cô đơn âm thầm mà không lời nào có thể diễn tả. Hắn muốn phá vỡ bức tường đó, muốn bước qua cái khoảng cách vô hình ấy — nhưng cũng sợ bị đẩy ra.
Tiết toán.
Cô giáo phát bài kiểm tra đầu vào. Du Niên 148 điểm. Thẩm Trì thì chỉ vưa đạt trung bình.
“Chậc” Thẩm Trì ngả người về sau, nhìn bài thi rồi tặc lưỡi.
— Cậu làm bài kiểu gì vậy?
Du Niên không nhìn hắn, chỉ lật sách ra.
— Theo đề.
— Khó nói chuyện thật đấy.
Thẩm Trì khịt mũi, nhưng cũng không nói gì. Hắn chống cằm, nhìn cậu thêm vài giây nữa.
— Cậu học giỏi thật nha. Có thể kèm cho tôi không, bạn cùng bàn?
Du Niên dừng tay. Không rõ vì lời nói kia, hay vì ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu như thể phân tích một đề toán phức tạp.
— Đừng làm phiền tôi.
Cậu đáp, giọng không lớn nhưng đủ để dập tắt sự ồn ào của ai kia.
Thẩm Trì bật cười, không có vẻ giận.
— Được, không phiền cậu. Tôi chỉ ngồi đây nhìn cậu thôi, không nói nữa.
Nhưng hắn vẫn nói. Ngay cả khi Du Niên không bao giờ đáp lại.
Thời khắc chuông tan học vang lên, mọi người xôn xao thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời lớp. Thẩm Trì ngả người, xích lại chỗ Du Niên, giọng nói mang chút ngầm đùa:
— Lát ra sân bóng không? Tôi thấy cậu ngồi mãi trong lớp, không vận động chút nào là không được đâu.
Du Niên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng hắn, nói chỉ một từ:
— Không.
Sự từ chối rõ ràng ấy khiến mọi người xung quanh nhìn sang với vẻ tò mò, nhưng với Thẩm Trì thì khác, hắn chỉ cảm thấy hứng thú hơn. Hắn mím môi, giọng nói nhẹ nhàng hơn:
— Vậy lát tôi sẽ chờ cậu.
Du Niên không đáp, chỉ tập trung thu dọn sách vở, trong sâu thẳm, cậu chỉ cảm thấy tên này thật phiền phức.
Buổi chiều , ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời, trường Nhất Trung nhộn nhịp học sinh tan lớp, nhưng trong lòng Thẩm Trì, mọi thứ đều lắng xuống khi chờ đợi Du Niên.
Hắn đứng dưới bóng cây cổ thụ lớn ở sân trường, ánh mắt hướng về cổng chính, đếm từng giây từng phút.
Khi thấy bóng dáng Du Niên xuất hiện, bước đi thẳng, không ngoảnh đầu lại, Thẩm Trì giữ vẻ điềm tĩnh, bước lại gần và nói:
— Tôi nói là tôi sẽ chờ cậu mà, đi chứ?
Du Niên dừng lại, không nhìn thẳng, nhưng giọng nói trầm tĩnh:
— Tôi không cần, tôi bận.
Hắn nhìn cậu một lúc lâu, rồi bất giác cười nhẹ:
— Không thể đi cùng tôi sao?13Please respect copyright.PENANAbFts7We6Ky
— Không.
Cậu trả lời, rồi rời đi.
Thẩm Trì không đuổi theo. Nhưng ánh mắt hắn lại nhìn theo cậu rất lâu, lâu đến mức gió cũng dường như đứng lại một nhịp.
ns216.73.216.197da2