“Sao em không đuổi theo?” Net khẽ đẩy người tôi khi thấy tôi vẫn đứng bất động.
“Để anh đi giải thích với cậu ấy.”9Please respect copyright.PENANAWfB4SBtK6J
“Có gì đâu mà cần phải giải thích?” Tôi giữ chặt tay anh. "Chúng ta vốn dĩ chẳng có gì mờ ám cả, hôm nay anh giải thích, thì sau đó cũng sẽ vẫn giải thích, về sau cũng sẽ phát sinh hiểu lầm khác thôi.."
Nghe thế thì Net dừng lại ý định, không đuổi theo Neon nữa, mà giơ tay vuốt nhẹ mái tóc tôi. Tay anh dần dần nương theo tóc mà đi xuống, xoa nhẹ chiếc cổ trắng của tôi. Lòng bàn tay anh nóng bỏng, nhẹ di chuyển trên da thịt tôi. Một dòng nhiệt ấm áp lan toả khắp toàn thân, len lỏi vào từng ngóc ngách nhỏ trong tôi. Vì nó mà tôi trở nên nóng bức, khó chịu.
“Nhóc con…”
“Hử?”
Anh thu nhẹ bàn tay mình lại cười chua xót: “Em có muốn mượn bờ vai anh để dựa vào không?”
“Không cần đâu, anh không phải nói là muốn tắm hay sao? Em giúp anh cởi quần áo.” Tôi cười nói.
Cũng kể từ hôm đó, Neon không gọi điện thoại cho tôi nữa. Tôi và Neon cũng không còn gặp lại nhau. Tôi nghĩ có lẽ vấn đề tình cảm của chúng tôi đã trở thành quá khứ. Nhưng tôi lại không hề nghĩ rằng có một ngày tôi và Nam đang dùng cơm ở căn tin, thì có những lời bàn tán về tôi phát ra từ phía sau.
“Người này đúng thật là không biết xấu hổ.”
“Đúng rồi! Nấu cơm, giặt quần áo đã vậy còn còn tắm rửa rồi lên giường với người đó nữa chứ.”
“Tại sao cậu ta không biết suy nghĩ nhỉ, Net là một tay công tử đào hoa, làm sao có thể thật lòng với cậu ta được, chỉ là chơi đùa mà thôi.”
“Chính xác, có một người phục vụ tất cả lại còn miễn phí thì ai mà chẳng muốn.”
Tôi đứng dậy, đang định đi đến chỗ hai người bạn học kia để hỏi xem có phải là tận mắt thấy tôi lên giường Net hay không, thì Nam giữ chặt tay tôi lại, khuyên nhủ tôi:
“Đừng làm lớn chuyện, cứ để mặc cho bọn họ nói đi, càng nói chỉ càng rước bực vào người thôi.."
Tôi ngồi xuống, không vui cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“James, lời đồn của mày và Net không phải mới xuất hiện gần đây. Những lời này chưa quá khó nghe đâu, lần trước tao đã khuyên mày, nhưng mày không nghe…”
“Tao và anh ấy thật sự là không có gì cả.” Tôi cố ý nói lớn để mọi người có mặt ở đó cũng có thể nghe thấy:
“Đúng, tao thừa nhận tao có nấu cơm cho anh ấy, giặt quần áo cho anh ấy, vì anh ấy bị thương, nên mỗi ngày tao đều giúp đỡ anh ấy. Như vậy thì sao, chúng ta đều là người Thái, ở cùng một khu trọ, giúp đỡ lẫn nhau thì có gì là sai. Tao còn giúp đỡ một chú cún đi lạc, đó là tình người.
“Nhưng mày cũng biết, Net nổi tiếng là phong lưu, mày kết giao với anh ta như vậy, đương nhiên sẽ có người bàn tán. Theo tao thấy, mày nên tránh xa anh ta ra một chút, loại đàn ông như anh ta chính là độc với chúng ta…”
“Ai thích thì cứ nói, tao không quan tâm.”
Ngoài miệng tuy là nói không quan tâm, nhưng trên thực tế, có người nào lại không quan tâm đến danh dự của mình. Cả buổi chiều, tôi nhốt mình ở phòng nghiên cứu .Tôi sợ ánh mắt của mọi người xung quanh khi nhìn mình, cho dù đó đơn thuần chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, tôi cũng nghĩ rằng họ đang cười nhạo tôi. Khi công việc ở phòng thí nghiệm kết thúc, tôi buồn bã lê tấm thân uể oải về nhà, mệt mỏi và đói, đến ngay cả khóc mà tôi cũng không còn sức lực.
Đi tới cửa phòng, tôi đang cúi đầu tìm chìa khóa, thì bất chợt Net xuất hiện sau lưng tôi, anh bắt lấy tay tôi:
“Cuối cùng em cũng về rồi! Đi thôi, đi theo anh.”
Anh không nói gì mà kéo tay của tôi đi thẳng lên sân thượng.
Đứng trên sân thượng, thành phố về đêm đẹp rực rỡ như được thu hết vào trong đáy mắt. Những ngọn đèn nhiều màu sắc y hệt như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, đang thi nhau tỏa sáng.
Sân thượng được dọn dẹp rất sạch sẽ, giữa sân còn được đặt một chiếc lò nướng. Tôi không thể tưởng tượng được, một người đang bị thương ở cánh tay lại có thể chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi lại mang bày lên sân thượng thế này.
“Em chưa ăn cơm đúng không?” Anh cầm một xiên thịt đã được nướng chín đưa cho tôi, mặt lộ rõ vẻ hài lòng:
“Nếm thử tay nghề của anh xem.”
Tôi không nói gì mà ăn một miếng, sóng mũi bất chợt có cảm giác cay cay.
“Thế nào? Ngon không?” Anh khẩn trương chờ đợi phản ứng của tôi:
“Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp vì một người đó, cho dù ăn không ngon cũng không được chê nhé!”
Tôi nuốt miếng thịt xuống, cuối cùng không kiềm được cảm xúc của mình nữa, nước mắt lã chả tuôn rơi. Net vội vàng ôm tôi.
“Anh biết anh làm rất khó ăn, dở thì em cứ nói ra đi, không cần phải khóc như vậy!”
Tôi gục đầu lên vai anh, mạnh mẽ ôm lấy anh.
Vì một người đàn ông như thế này, có bị mọi người khinh thường thế nào đi chăng nữa, tôi cũng tình nguyện chấp nhận tất cả.
“Nhóc con, có phải GS lại mắng em nữa không? Em đừng khóc, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ báo thù cho em.”
“Không phải!” Tôi lắc đầu:
“Em nhớ nhà, em muốn về nhà!”
“Được rồi! Được rồi! Anh và em sẽ cùng về nước, anh sẽ mở một bệnh viện, anh làm viện trưởng…”
“Có thật không?” Tôi đang tựa mặt vào ngực anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngắm nhìn gương mặt anh đang vẽ nên giấc mơ trong tương lai: “Em sẽ đi theo anh…”
“Được!” Anh lại tiếp tục vẽ tiếp giấc mơ:
“Em giúp anh quản lí, anh sẽ cho em làm viện trưởng....phu nhân 🤣🤣🤣!”
“Quá lắm mà!” Lại đùa với tôi rồi, tôi đẩy anh ra:
“Không có một câu nào là đứng đắn.”
“Anh mà cưới người khác, thì em đừng có mà hối hận nhé!”
Tôi lau nước mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.
“Nói cho anh biết, tại sao em lại khóc? Ai đã bắt nạt em?” Anh kéo vai của tôi, xoay người tôi đối diện với anh. Ánh trăng sáng chiếu vào đáy mắt anh, ánh mắt anh chân tình hiện lên rõ tình cảm chân thành của .
“Đàn anh, anh nghĩ giữa hai người cùng giới như chúng ta có tồn tại tình cảm bạn bè đơn thuần trong sáng không?”
“Trong sáng?” Anh rơi vào trạng thái trầm tư. Thật lâu sau, anh mới trả lời tôi: “Đương nhiên là có, anh và em trong lúc này không phải tình cảm trong sáng sao??”
Tôi nhẹ nhàng dụi mắt, nhìn anh, ánh mắt tôi khẽ cong lên vì cười:
“Có lời nói này của anh là đủ rồi, lại đây, em cho anh ăn cánh gà nướng!”
"Anh sắp chết đói rồi!”
Không cần biết trong lòng có bao nhiêu đau khổ, tôi và anh vẫn đang cười, cùng nhau ăn, cùng nhau giành thịt.
Không gian yên tĩnh, chẳng có ai làm phiền, cả hai cùng ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm, cùng ăn món thịt nướng, cùng nhau trò chuyện…
Khi đó, tôi đã thật sự nghĩ rằng, không có nỗi đau nào mà tôi không vượt qua được, chỉ cần có anh ở bên cạnh, như vậy là đủ rồi.
Tôi và anh đang ăn vui vẻ, bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, khi nhìn thoáng qua dãy số, gương mặt anh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, anh cầm điện thoại đi ra xa, sau đó mới nghe máy, hỏi bằng giọng lạnh lùng:
“Có chuyện gì?”
Nghe giọng điệu hờ hững thế kia, chín phần là điện thoại của gái gọi tới.
“Ừm, bận rất nhiều việc.”
“…”
Net đứng dựa lưng vào vách tường, thuận chân đá vào bậc nền xi măng trước mặt. Khi một người đang tập trung vào việc gì đó, đôi lúc không thể kiềm chế được hành động của mình.
“Được rồi, tháng sau tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để quay về.” Anh nói.
“…”
Anh dừng lại một chút, bất chợt bật người đứng thẳng: “Cái gì?!”
“…” tôi không biết người trong điện thoại đã nói gì với anh. Chỉ biết gương mặt anh bỗng nhiên trở nên trầm tư, càng nghe sắc mặt càng u ám.
“Không được! Tôi không đồng ý!”
“…”
Anh tức giận đến mức quát to với người trong điện thoại:
“Ông đừng nghĩ ông làm bố tôi thì có thể thay tôi quyết định tất cả!”
Tôi sợ đến mức choáng váng đầu óc! Thì ra người trong điện thoại là bố anh.
Net bỗng nhiên xoay người, hung hăng ném mạnh chiếc điện thoại vào vách tường. Net vận động mạnh, nên tác động đến miệng vết thương, trên trán anh liền toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Tôi chưa bao giờ thấy anh nóng giận như vậy, hơn nữa người đó còn là bố của anh.
Tôi vội vàng chạy đến bên anh:
“Là bố của anh sao? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không có gì!” Anh giận đến mức hít thở nặng nề, ngực phập phồng một cách dữ dội. Anh chán nản vò đầu bứt tóc, chắc chắn là anh rất giận, chính vì thế anh không hề để ý đến dáng vẻ của mình lúc này.
“Có việc gì thì có thể từ từ nói, anh có giận cũng không giải quyết được vấn đề gì!”
“Thật ra anh luôn muốn thương lượng mọi việc với ông ấy, nhưng ông ấy không bao giờ cho anh cơ hội để nói! Chuyện gì cũng tự mình quyết định thay anh, ông ấy hoàn toàn không hỏi anh có đồng ý hay không! Bây giờ, ngay cả…” Anh hít thở thật sâu, cố gắng điều hòa lại nhịp thở, nhưng câu nói vẫn là bỏ lửng không nói tiếp.
“Ông ấy cũng là muốn tốt cho anh thôi! Bố anh sẽ không hại anh đâu.”
“…” Anh vẫn im lặng không nói lời nào.
Tôi đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống, lưng dựa vào vách tường:
“Bố của em cũng giống như vậy, lúc trước em nói muốn học y, ông liền phản đối gay gắt. Ông nói làm bác sĩ rất vất vả, phải trực đêm. Hơn nữa, dù có khuya đến cỡ nào, nếu có người điện thoại…”
Anh ngồi sát bên tôi, lẳng lặng nghe tôi nói. Tôi kể với anh, lúc đó tôi đã nói với ông, tôi vẫn kiên trì muốn học ngành y, tôi muốn chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân của mình, giúp họ không còn phải đối mặt với những cơn đau nữa, cũng không phải sợ cái chết… tôi hy vọng có thể tiễn bệnh nhân khi xuất viện, nói với bọn họ rằng tôi mãi mãi không muốn họ quay trở lại bệnh viện nữa.
Net nhìn về ngọn đèn phía xa xa:
“Em và anh giống nhau, lúc nhỏ anh đã mơ ước được làm bác sĩ, anh muốn mở một bệnh viện, cố gắng hết sức để trị bệnh cho mọi người… Nhưng bố anh lại phản đối, anh và ông ấy cãi nhau suốt hai tháng, cuối cùng…”
“Anh vẫn được học y. Anh thắng.”
Anh cười cay đắng: “Thắng thì thế nào, vẫn là phải chịu sự điều khiển của ông ấy! Thật ra, anh không muốn đến đây, là ông ấy đã ép anh đến đây.”
“Lần này ông ấy lại ép anh làm gì?”
Net giương mắt nhìn tôi, anh muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, anh lắc đầu:
“Không có gì! Ông ấy già rồi nên hồ đồ… Đừng động đến ông ấy!”
Thời điểm anh nói câu cuối cùng, gương mặt anh lộ rõ vẻ bất lực, dường như anh không còn hướng đi nào khác, cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Dù sao thì ông ấy cũng là bố anh, có tranh cãi như thế nào, chống đối như thế nào, cũng không thể phủ nhận họ có cùng một dòng máu.
Liệu đây có phải là một trong những ngăn trở khiến Net không dám thổ lộ cũng như không dám dành sự thật lòng cho ai..???
ns216.73.216.36da2