Ngày nghỉ, thời tiết đẹp, bầu trời trong xanh mây trắng, rất thích hợp để đi du lịch. Tôi thức dậy rất sớm, mang một bộ đồ thể thao, đội nón kết đen, trên lưng mang một chiếc ba lô đựng thức ăn vặt.
Mọi người tập hợp.
Rất xa trong đám người, chỉ cần nhìn thoáng qua, bóng dáng anh tuấn đó lại một lần nữa như mũi kim châm vào lòng tôi, từng dòng máu trong lòng cô không ngừng rỉ .
Không phải ngày mai anh nộp báo cáo sao?
Không phải anh bận rộn rất nhiều việc sao?
không phải anh luôn tránh né tôi sao?
Vậy tại sao lại có thời gian đến đây?
Có anh, trong lòng tôi sẽ không thoải mái để đi chơi xùng mọi người.
“James, ở đây!” Chị chủ thấy tôi xuống , liền vẫy tay.
“Chờ đã, em quên mang đồ.” Tôi chạy về phòng, đánh nhẹ một lớp phấn để che đi đôi mắt đang thâm quầng của mình, vỗ vỗ hai má, làm cho gương mặt trở nên tươi tắn hơn. Đứng ngắm mình trong gương, xác định vẻ mặt đã ổn, tôi mới rời khỏi phòng.
Lần thứ hai tôi chạy xuống thì mọi người đã tập trung đầy đủ, tất cả cùng nhau đi đến nhà xe.
Tôi kéo cánh tay Philip, cùng nghe cậu ấy trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng căn bản, tôi thực chất không biết họ đang nói về chủ đề gì.
Vừa đến trước nhà xe, đập vào mắt mọi người là hình ảnh một cặp tình nhân vô cùng ngọt ngào, tay nắm tay.
Bọn họ thấy Net liền tươi cười vui vẻ, cô gái chạy đến vài bước, nhiệt tình chào hỏi anh. Trông cô gái ấy rất đẹp, tóc vàng, mặc chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thẳng tắp trắng ngần. Còn người con trai đứng bên cạnh vóc dáng không cao lắm, nhưng gương mặt cũng ưa nhìn..
Nam nhỏ giọng hỏi chị chủ: “Chị, người đó là cô gái hôm trước phải không ..? "
“Ừh!”
Nghe đến cái tên ấy, tôi vội vàng bước đến gần hơn một chút, tôi nghe thấy cô gái ấy nói:
“Anh Net, em đã đến Viện tìm anh nhiều lần, nhưng lần nào cũng không gặp được anh.”
Net mỉm cười đáp: “Gần đây anh rất bận, tìm anh có việc gì sao?”
“Vâng.” Cô gái lấy từ trong chiếc túi xách ra một chiếc túi nhỏ màu đỏ:
“Đây là lá bùa mà em đã đến chùa để xin giúp anh, anh hãy tặng cho người ấy, người ấy sẽ hạnh phúc suốt đời…”
“Cám ơn” Net giơ tay nhận chiếc túi, rồi quay sang nhìn tôi, sau đó lại cất chiếc túi đi.
“Anh ấy đã vào được trường đại học ở đây rồi, bố của em cũng đã chấp nhận để em và anh ấy qua lại. Net, cám ơn anh!”
“Đừng quên mời anh uống rượu mừng đó.”
“Đương nhiên.”
Chàng thanh niên đi tới trước cúi đầu chào , cung kính cúi người nói: “Cám ơn”
“Không cần cám ơn tôi đâu, cậu đối xử tốt với em ấy là được rồi, em ấy đã vì cậu mà rơi không biết bao nhiêu là nước mắt…”
Chàng thanh không ngừng nói: “Em biết rồi, em sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Trên đường đi, tôi nghe chị chủ và một số đàn anh nói chuyện mới hiểu rõ sự việc.
Thì ra, giáo sư rất thích Net, ông ấy muốn giới thiệu con gái của ông cho anh. Nhưng cô ấy đã có bạn trai, giáo sư biết liền ép buộc bọn họ chia tay, muốn cô ấy tìm hiểu Net. Sau khi Net biết chuyện , hôm đi Nhật với cô ấy thì âm thầm hẹn chàng trai kia để cả hai có cơ hội thổ lộ hết tình cảm của mình, anh còn nói với giáo sư là anh đã có người trong lòng, tình cảm hiện nay rất tốt.
Tôi lặng lẽ nhìn Nam, lúc này, cậu ấy đang nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, sắc mặt ngày càng trắng bệch!
“Giáo sư tại sao lại như vậy chứ.” Philip nói.
“Em đừng nghĩ Net là một đại thiếu gia bình thường, chị nghe anh nhà nói, gia thế của cậu ấy không phải là một người bình thường, mới đến đây được hai năm, nhưng rất có thế lực đây."
“Không phải chứ, gia thế của anh ta là gì vậy?”
“Không biết, cậu ấy chưa bao giờ nói. Nhưng khẳng định là rất có thế lực.”
“Vậy tại sao anh ta lại học ở đây?”
“Có lẽ là do sở thích, cậu ấy nói ở đây dạo chơi năm năm, sau đó trở về làm việc đại sự.”
Tôi lén nhìn về phía Net, cuối cùng anh là người như thế nào, ở mấy tháng cạnh nhau nhưng vì sao tôi vẫn không hiểu về anh một chút nào.
***
Tôi đi trước, Philip bỗng nhiên ở phía sau giật nhẹ vạt áo tôi:
“Anh chàng đẹp trai sát vách phòng cậu đang nhìn cậu kìa.”
Tôi ngẩng đầu, chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã thấy anh.
Anh đang đứng ở một chỗ góc, vạt áo anh bay phấp phới trong gió, tôi có thể cảm nhận được vẻ mặt của anh lúc này, nhưng điều mà tôi cảm nhận được chỉ là sự hờ hững của anh mà thôi.
“James, anh ta nhất định rất thích cậu.” Philip khẽ nói.
“Anh ấy không thích tôi đâu.”
“Dọc đường đi, anh ta đã lén nhìn cậu rất nhiều lần. Khi áo của cậu vướng trên nhánh cây, khi cậu vừa kêu khẽ, anh ta lập tức quay đầu nhìn…”
Tôi cười, đối với việc này tôi không biết nên nói thế nào.
“James.” Philip cười đẩy đẩy người tôi: “Lấy kinh nghiệm nhiều năm yêu đơn phương của tôi ra để nói với cậu, anh ta chắc chắc thầm thích cậu.”
“Cậu đã từng thầm thích một người à? Tại sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến.”
Philip cười, nụ cười gượng gạo có phần cô đơn: “Anh ấy là thầy giáo của tôi.”
“Tình cảm thầy trò? Rất lãng mạn nha!”
“Đúng vậy, rất lãng mạn…” Philip không nói nhiều, rồi cố tình chuyển sang chủ đề còn khác:
“Cho người ta một cơ hội đi, ngàn năm mới gặp được người đàn ông như vậy, bỏ lỡ sẽ rất tiếc.”
“Tôi và anh ấy đã từng. Nhưng bây giờ, bọn tôi chia tay rồi.”
Khi nhận thấy vẻ mặt tôi không phải là nói đùa, Philip ngạc nhiên nói:
“Không phải chứ, hai người chia tay? Cãi nhau sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không có, chỉ là bỗng nhiên có một ngày, anh ấy đột nhiên nói với tôi:
"Chúng ta chia tay đi..Kết quả là sau đó chúng tôi chia tay luôn.”
“Cậu có hỏi lý do không?”
Tôi thở dài:
“Anh ấy không muốn nói, nhưng tôi biết chắc chắn là anh ấy có lý do riêng.”
Tôi không ngốc, tôi nhận ra được sự quan tâm của anh, tôi biết anh có nỗi khổ riêng, nhưng mà suy cho cùng anh vẫn là không yêu tôi, nếu thật sự yêu một người, dẫu trời có sập xuống, cũng sẽ không bao giờ buông tay!
Sau đi tất bật chuẩn bị, cả nhóm cùng đi tắm suối nước nóng, suối nước nóng rất lớn, đã có từ rất lâu.
Net là người chi trả toàn bộ các khoản chi phí dã ngoại cuối tuần cho mọi người , anh chọn khách sạn có suối nước nóng tốt nhất, dừng lại nghỉ ngơi ở đó.
Đi suốt một ngày, mọi người ai cũng mệt mỏi, ăn uống no nê, lại đi ngâm mình thư giãn trong suối nước nóng. Ai ai thư giãn hết mình sau một ngày dài rồi dần say vào giấc ngủ. Duy nhất chỉ có mình tôi, một mình nằm trên giường, nhớ đến thật nhiều ký ức trong mấy tháng qua, không tài nào ngủ được.
Đêm khuya, một mình tôi đi đến suối nước nóng, ngồi trên thành , cởi bỏ chiếc khoác hờ trên người xuống, nằm ngâm mình trong dòng nước đầy những bông hoa màu trắng.
Đầu tôi gối lên tảng đá phía sau, sự mệt mỏi trong thể xác lẫn tinh thần đều hòa vào dòng nước ấm áp, từ từ tan biến, không bao lâu sau tôi ngủ thiếp đi.
Trong mơ màng tôi sờ sờ chiếc áo bên cạnh mình.
Chợt có một bàn tay mang chiếc áo đưa đến tay tôi.
“Cám ơn.”
Vừa nói xong lời cám ơn, tôi đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cảm giác hoảng sợ, liền quay đầu nhìn về phía sau. Vừa nhìn thấy gương mặt ai kia, ngực tôi như bị một vật nặng đập mạnh vào, thở không ra hơi.
“Anh, anh… Anh…” Tôi nhìn thấy Net, liền ngây người nói vấp liên tục, đơn giản là tôi nói không nên lời.
“Em có tiện không nếu anh ngồi đây một lát?” Anh nở nụ cười nhẹ, trên gương mặt anh, đây là nụ cười đầu tiên không mang một chút xấu xa nào.
“Em nói không tiện thì anh sẽ đi sao?”
Anh ngồi xuống bên thành, bàn tay anh phớt nhẹ trong hồ nước, từng dòng nước di chuyển trên tay anh.
Giây phút này, sự trầm mặc của anh tựa như dòng suối, không đợi chờ mà bao quanh lấy tôi..
Tôi rụt mình trầm vào trong nước , làm cho nước ngập qua vai. Lưỡng lự một chút, tôi lại ngồi thẳng lưng, khiến cho bờ vai trần của tôi lộ ra dưới làn nước:
“Đúng lúc cùng ngâm nước nóng, nếu anh không ngại, chúng ta cùng nhau tắm đi.”
Net giương mắt nhìn tôi, dường như anh không tin vào những gì tai anh vừa nghe được, một hồi lâu sau, miệng anh cong nhẹ, đùa giỡn nói:
“Hay là thôi đi, anh không tin tưởng vào sự tự chủ của bản thân lắm.”
Tôi quay mặt, nhìn về phía xa, ngoài kia, ngoại trừ màn đêm âm u, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Thời gian trôi qua tưởng chừng hơn một thế kỷ, anh mới mở miệng hỏi:
“Em hận anh sao?”
“Không hận.”
Yêu quá nhiều, đau cũng quá nhiều, nhưng tôi vẫn không hận anh.
Anh nở nụ cười:
“Chúng ta có thể làm bạn bè tốt được không?”
“Chúng ta chẳng phải đang là bạn bè sao?”
Khoảng cách của tôi và anh rất gần, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, khi ấy tôi như bị thôi miên, chậm rãi vươn tay, đến khi tay tôi sắp chạm vào tay anh, thì anh lên tiếng:
"Nhóc con.."
“Vâng ?” Tôi giương mắt nhìn anh.
“Em về phòng đi, buổi tối trời lạnh lắm, cẩn thận nếu không sẽ cảm lạnh đấy.”
“Cám ơn!” Tôi chống tay vào tảng đá bên cạnh từ từ đứng lên, ngay lập tức Net cũng xoay người, anh không còn đủ năng lực để kiềm chế nữa..
Tôi nở nụ cười chua xót, khoác áo lên người, đi chân trần trở về phòng.
Tôi không quay đầu nhìn lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang dõi theo tôi.
Trở về phòng, tâm trạng vẫn chưa kịp ổn định, lòng bàn chân tôi lại truyền đến cơn đau kịch liệt. Tôi ngồi xuống, dựa theo ánh đèn màu vàng, tôi thấy lòng bàn chân có rất nhiều vết thương nhỏ. Nghĩ lại mới biết trên lối đi có rất nhiều viên đá bén nhọn nằm rải rác trên đường đi, tôi vô ý đi chân trần nên bị là những mảnh đá bén nhọn cắt phải..
Tôi cố gắng chịu đau đi đến ba lô, tôi muốn tìm một chiếc khăn để lau miệng vết thương, thì bất ngờ tôi nhìn thấy trong một ngăn nhỏ có một vật gì đó, lấy ra thì thấy một chiếc túi nhỏ màu đỏ, mặt trên túi có thêu một chữ tiếng Anh “Love”. Tôi mở túi ra xem, bên trong là một lá bùa, bên trên có rất nhiều văn tự mà tôi không thể hiểu được nghĩa.
Nếu tôi nhớ không lầm, đây rõ ràng là lá bùa cầu tình duyên ở các ngôi chùa.
Tôi chợt nhớ đến chiếc túi mà cô gái khi sáng đã đưa cho Net, tôi vẫn còn nhớ rõ câu nói của cô ấy:
“Đây là lá bùa mà em đã đến chùa để xin giúp anh, anh hãy tặng cho người ấy, người ấy sẽ hạnh phúc suốt đời…”
Cuối cùng Net lại đưa lá bùa ấy cho tôi……
Tôi cầm lá bùa tình yêu màu đỏ trên tay, khóc không thành tiếng.
Tôi rất hận anh, hận không thể ngay lập tức cầm lấy tay anh bóp mạnh, nói cho anh biết:
(Yêu em, tại sao không thừa nhận, làm thế nào lại có thể làm như vậy? Dù bên em ông trời có sập xuống chúng ta cũng còn có nhau mà! Như thế còn tốt hơn là việc chúng ta tự tra tấn nhau như thế này..)
Có thể anh không có cảm nhận như tôi, anh hy vọng tôi có thể quên anh, hy vọng tôi có thể một lần nữa tìm được một tình yêu chân chính đầy hạnh phúc.
Khi đối mặt với tình cảm của mình với anh tôi đã hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa. Tôi thầm nghĩ cuộc sống của tôi sẽ trở về quỹ đạo như trước, nhưng điều khiến tôi không ngờ rằng, tất cả những sự thay đổi đó chỉ diễn ra trong một phút. Hôm đó, bên ngoài trời mưa rất to, tôi đang làm thêm ở cửa hàng, cẩn thận sắp xếp lại những hàng hóa lộn xộn trên quầy.11Please respect copyright.PENANA8JQCbD3syM
Nhân lúc không có khách, đàn anh làm cùng hỏi tôi:
“James, ngày mai em có rảnh không?”
“Ngày mai? Anh muốn đổi ca với em à?” Tôi thoáng nhìn qua lịch, ngày mai là sinh nhật Net, không biết tôi có nên xin nghỉ một ngày hay không.
“Không phải, Anh chị chủ căn tin nói ngày mai là sinh nhật Net, mọi người muốn mời cậu ấy một bữa cơm, sau đấy thì đi karaoke, chúc mừng sinh nhật cho cậu ấy.”
“À.”
“Em có muốn tham gia hay không?”
“Ngày mai em bận rồi.” Lần trước, anh đã làm cho mối quan hệ của tôi và anh trở nên mờ ám trước mặt mọi người. Còn tình trạng hiện giờ, làm sao tôi và anh có thể ngồi cùng bàn ăn chung với mọi người được?
“James , em và Net…”
Không đợi đàn anh nói, tôi nhanh chóng chặn lại lời anh :
“Đàn anh, anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn?”
“Anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh.”
Đàn anh không khách sáo, nói:
“Gà rán đi, cay xíu nha.”
“Được rồi!” Tôi vội vã đi vào trong trốn tránh.
Một lát sau, tôi mang ra đưa tới trước mặt anh:
“Anh lại đằng kia ngồi ăn đi, em trông khách giúp anh.”
“Cám ơn em !” Đàn anh nhận lấy dĩa gà, sau đó ngồi vào một góc ở cửa hàng từ từ thưởng thức.
Cửa mở ra, tiếng chuông vang lên lảnh lót.
Tôi theo thói quen, cúi đầu, dùng tiếng Anh chào hỏi.
“Xin chào…” tôi khựng lại một giây, người đứng thẳng cứng đờ, sau đó mới nói tiếp vế sau: “....Quý khách.”
Net bước vào, trên mặt anh dính đầy nước mưa, đôi mắt sâu đen láy của anh dừng lại trên người tôi, tôi hoàn toàn không nhìn thấu ý nghĩ xâu xa trong ánh mắt đó.
Tôi lặng lẽ nắm chặt hai bàn tay, nở nụ cười, dùng tiếng Thái hỏi anh:
“Anh muốn mua gì?”
Anh đứng đối diện tôi, nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh…
Cuối cùng, anh thấy đàn anh đang cắm cúi ăn:
“Món kia, còn không?”
“Thật sự xin lỗi, món đó hôm nay sẵn đã hết rồi.” Tôi nói:
“Anh có đang gấp không? Nếu không thì anh chờ một chút em sẽ làm một phần cho anh…”
“Không cần, em tùy ý chọn một món khác là được.”
Tôi ra quầy lấy một cái hộp, lại chạy tới lấy cho anh hai lon bia mát lạnh mà anh thích, rồi một ít thức ăn gói vào chung cùng một túi, rồi dùng hai tay đưa cho anh. Thấy anh lấy ví tiền ra, tôi cười nói:
“Không cần trả tiền, em mời anh!”
Anh giật mình, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua bàn tay tôi, tay tôi run lên, đồng thời cũng cảm nhận được tay anh đang khẽ run rẩy…
Tôi giương mắt lên, ánh mắt tôi và anh giao nhau, lòng xốn xang, cảm giác ấy chưa bao giờ thay đổi…
Anh hằng giọng, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Khi nào em hết giờ làm việc?”
Giờ thì tôi cũng hiểu vì sao anh lại nhìn đồng hồ tận mấy lần
“Mười hai giờ.”
“À!”
…
Ngày hôm đó, anh đỗ xe đứng trước cửa hàng thật lâu.
Ngoại trừ lúc có khách, còn những lúc còn lại tôi cũng liên tục nhìn đồng hồ, tôi nôn nóng chỉ mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, vì tôi biết, anh đang đợi tôi.