CHƯƠNG 2 - CHO ANH ĐƯỢC LÀM ĐIỂM TỰA CỦA EM
- '' Tiểu Mộc, đừng khóc ''
Không gian bỗng trở nên im lặng, Tiểu Mộc sững sờ nhìn chiếc điện thoại vẫn đang chạy màn hình cuộc gọi với Lục Dương. Cảm giác của Tiểu Mộc lại trở nên hỗn loạn, nhanh tay vồ lấy chiếc điện thoại rồi ngắt kết nối, cô như chết chân tại chỗ, đôi mắt mơ hồ suy nghĩ một điều gì đó rồi lại ôm mặt khóc nức nở, lúc này tiếng khóc và tiếng thở còn dồn dập hơn lúc nãy, cô cảm thấy thế giới của mình như đang sụp đổ. Trước giờ Tiểu Mộc chưa bao giờ để lộ sự mệt mỏi trên gương mặt của mình cho người ngoài thấy, cũng chưa từng chia sẻ với ai về những câu chuyện mà ngày ngày cô phải đối mặt, cô luôn ra khỏi nhà với thần thái ổn định và dáng vẻ tự tin ấy chưa một lần bị lung lay bởi một người nào cả. Hơn hết sự tự tôn của cô không cho phép một ai được biết hoàn cảnh gia đình nhà cô, càng không được cho người khác biết khoảnh khắc sụp đổ nhất của cô vậy mà Lục Dương hôm nay lại chứng kiến tất thảy.
'' Ting '' - tiếng thông báo tin nhắn vang lên trong căn phòng tối im lặng
Tiểu Mộc cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, tay run run cầm điện thoại mở phần tin nhắn ra và ấn vào đọc.
- '' Xin lỗi, lúc đó tôi đã không tắt máy ''
Thấy Tiểu Mộc không trả lời, Lục Dương tiếp :
- '' Cậu đã bình tĩnh hơn chưa? ''
Tiếp tục là sự im lặng của Tiểu Mộc
- ''Tôi thật sự xin lỗi vì lúc đó đã không tắt máy, tôi đã có chút tò mò và....''
-'' Và sao? '' Tiểu Mộc trả lời lại, giọng điệu đầy vẻ chán ghét
- '' Tôi sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm ''
- '' Sợ tôi gặp nguy hiểm? Vậy nếu tôi thực sự gặp nguy hiểm cậu làm gì được hả? Cậu bay đến chỗ tôi được chắc? Lý Lục Dương, cậu nói chuyện nực cười thật đấy ''
- '' Tôi biết tôi không thể làm gì để giúp cậu vào ngay lúc đó nhưng tôi vẫn chọn giữ máy và cầu nguyện rằng cậu đừng bị làm sao cả ''
- '' Tôi bị làm sao hay không thì có liên quan gì đến cậu? Cậu nói thế cũng chỉ để bao biện rằng cậu đã lén nghe trộm chuyện gia đình tôi ''
- '' Cậu bình tĩnh đi, Tiểu Mộc ''
'' Bạn không thể trả lời tin nhắn này ''
Tiểu Mộc đã thẳng tay chặn tài khoản của Lục Dương, sau đó ném điện thoại sang một góc, chui vào trong chăn Tiểu Mộc lại khóc nấc lên, có lẽ sâu thẳm trong trái tim của một cô gái 15 tuổi, mọi thứ lúc đó đã vụn vỡ hết rồi. Đột nhiên cô ngồi bật dậy, nhanh chân tiến về phía bàn học, mở ngăn kéo lấy một chiếc túi để bút ra thò tay vào lục lọi những món đồ trong đó rút ra một chiếc lưỡi lam nhỏ sau đó từ từ để lưỡi lam sắc lạnh cứa vào da thịt đến khi bật máu, những giọt máu nhỏ ấm nóng từ từ chảy xuống sàn nhà. Lại thêm những vết sẹo lên cơ thể của cô gái nhỏ, khi thấy máu từ từ chảy từ những vết sẹo trên da thịt mình xuống sàn nhà cô sợ hãi, bất lực buông lưỡi lam nhỏ rơi xuống đất, khuôn mặt đờ đẫn lấy giấy lau đi những vệt máu còn đang chảy từ từ lùi lại ngồi bệt xuống đất thất thần nhìn những giọt máu dưới sàn nhà, lúc này cô mới thực sự bình tĩnh.
'' Ting '' tiếng tin nhắn lại vang lên, từ từ với chiếc điện thoại với vẻ mặt đầy nghi ngờ vì thường giờ này chẳng ai còn nhắn cho cô ngoài Lục Dương nhưng cô đã chặn rồi. Tin nhắn hiện lên trong mục tin nhắn chờ với nick name xa lạ. '' Dương Dương ''
- '' Tiểu Mộc, là tôi Lục Dương. Tôi có thể gọi cho cậu không? ''
Tiểu Mộc ấn '' chấp nhận tin nhắn chờ '' ngay lập tức chuông điện thoại vang lên, là Lục Dương gọi, do dự một lúc cô cũng ấn chấp nhận.
- '' Tiểu Mộc, đừng tắt máy. Cho tôi một cơ hội! '' - giọng Lục Dương vang lên
- '' Cậu muốn gì? ''
- ''Tôi thực sự...''
- '' Cậu thực sự thấy sợ tôi à? Vì đã biết được câu chuyện của tôi, hoàn cảnh của tôi? Hay cậu thấy tôi đáng thương? Thương hại tôi vì thấy tôi sụp đổ như vậy à?'' Tiểu Mộc hỏi dồn dập
- '' Không, anh muốn là nơi để em dựa vào, Tiểu Mộc ''
Không gian lại im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở của Lục Dương, Tiểu Mộc lúc này sững người, tay run rẩy, mọi thứ xung quanh như dừng hẳn lại chỉ cảm nhận được trái tim của Tiểu Mộc đang đập thật mạnh bỗng có một cảm giác ấm nóng nơi gò má của người thiếu nữ. Cô đang khóc, cảm xúc lúc này lạ quá, hỗn độn. Hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Tiểu Mộc nói :
- '' Cậu thực sự đang thương hại tôi sao? '' - mặc dù đã hít thở để lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không tránh được sự run rẩy trong giọng nói.
- '' Không, anh thích em, thực sự muốn làm điểm tựa của em, em có thể cho anh cơ hội đó không ? '' Lục Dương với giọng nói kiên định chưa từng
ns216.73.216.239da2