Khi vừa tỉnh ngủ, trời còn chưa sáng, Net đã đến chào từ biệt tôi, anh vuốt nhẹ mái tóc tôi và nói: “Đừng có nhớ anh đó.”11Please respect copyright.PENANAOf4U7gwvT4
“Chờ một chút, em đưa anh đến sân bay.” Tôi rửa mặt, thay đồ bằng tốc độ nhanh nhất, cùng anh đi ra sân bay.
Xe chạy rất nhanh trên đường cao tốc , trời còn khá sớm nên trên xe chỉ có vài người ngồi rải rác. Net cố ý tránh sự chú ý của người khác, kéo tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe.
Tôi co mình ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng phút này tôi không biết nên nói gì, chỉ ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay gió nhẹ , những tia nắng ban mai đánh tan lớp sương mờ, lóe lên xuyên qua những nhánh lá nhỏ..
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của tôi, cảm giác mát lạnh liền xuất hiện sau đó, tôi cúi xuống thì thấy một chiếc đồng hồ sáng lấp lánh đang được anh đeo vào tay tôi, trên cổ tay của mình, nó như một sợi dây xích trói chặt tay tôi lại.
Anh nắm tay tôi, trên cổ tay anh cũng là một chiếc đồng hồ cùng kiểu, những viên đá nhỏ được đính sắc sảo trên mặt đồng hồ ..
Tôi nhíu mày.
“Em không thích à?” Thấy tôi nhíu mày, anh lập tức nói: “Trước mắt thì em cứ mang cái này đi, chờ anh về, chúng ta sẽ đi chọn kiểu mà em thích, được không..?.”
“Em thích chiếc đồng hồ có mặt đồng hồ màu trắng, dây cũng màu trắng…” tôi nói.
Net nở nụ cười tươi, nắm chặt tay tôi:
“Được rồi, khi anh trở lại, anh sẽ mua một đôi .”
Tôi gật đầu.
Tôi nhớ trước đây, bố tôi đã từng đưa cho mẹ một đôi đồng hồ, mẹ tôi cất giữ vô cùng kĩ lưỡng, ngay cả sờ cũng không dám cho tôi sờ, nhưng tôi vẫn thừa lúc mẹ không chú ý mà lấy đeo trên tay mình, trái một chiếc, phải một chiếc.
Net vòng tay qua sau lưng tôi, khoác nhẹ lên vai tôi, tôi không từ chối, cũng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.
Không có một câu bày tỏ chính thức, cũng không có một lời xác định cho một quan hệ một cách nghiêm túc, mọi việc đến vô cùng tự nhiên, tôi và anh cứ bên cạnh nhau. Tôi rất thích cảm giác này, không cần nói nhưng vẫn hiểu ý nhau…
“Đàn anh…”
“Hử?” Giọng tôi gọi anh rất nhỏ, anh không nghe rõ nên áp tai mình đến gần môi tôi.
Tôi nói: “Em không mong anh sẽ hứa hẹn cái gì quá xa xôi với em, vì em biết anh sẽ không làm được, nhưng lúc anh ở bên cạnh em, em mong anh đừng qua lại với bất kì một ai khác. Nếu anh không thích em nữa, hoặc đã phải lòng một người khác, thì hãy trực tiếp nói cho em biết, em muốn chúng ta chia tay trong hòa bình… Em hận nhất là bị người khác lừa dối.”
Anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh lúc này kiên định một cách kì lạ:
“Anh đối với em là thật lòng!”
“Em cũng vậy.” Tôi cúi đầu mỉm cười:
“Từ lúc sinh ra cho đến nay, đối với mọi chuyện em đều thật lòng.”
“Anh thì khác, anh chỉ thật lòng với em!” Biết là anh đang trấn an tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy thật ngọt ngào.
“…”
Môi anh tiến lại gần, dịu dàng đặt lên môi tôi. Tôi nhắm mắt lại, dựa sát vào lòng anh. Trong một góc cuối xe, không ai chú ý đến, tôi và anh hôn nhau, nói chuyện, lại hôn nhau, rồi lại trò chuyện…cả tiếng cười, lẫn tiếng nói đầy lưu luyến, đến nhịp thở không ổn định cũng nối tiếp lẫn nhau.
Con đường đến sân bay là quá ngắn đối với cả anh và tôi lúc này!
Khi đó, tôi kể cho anh nghe về tình yêu ấm áp của bố mẹ, về những tháng năm đã qua, dù tình yêu của họ rất giản dị nhưng lại làm rung động lòng người.
Anh chăm chú lắng nghe.
Tôi hỏi về tuổi thơ của anh. Anh suy nghĩ thật lâu, mới nói cho tôi biết:
“Trong kí ức ít ỏi mà anh nhớ được, bố anh rất bận rộn, mỗi tuần ông chỉ về nhà có hai ba lần, ông không quan tâm đến những chuyện trong gia đình. Sức khỏe mẹ thì không được tốt, vừa phải làm việc vừa phải lo cho gia đình, còn phải chăm sóc cho anh, thật sự rất vất vả. Mẹ anh là một người phụ nữ kiên cường, dù sức khỏe không tốt nhưng bà cũng không nói với bất ai, kể cả anh, một mình cắn răng chịu đựng.”
Năm đó Net 10 tuổi, mẹ anh bị viêm ruột thừa cấp tính. Anh nhìn thấy mẹ anh ở trong phòng trán đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch, lúc đó, anh sợ đến run rẩy, một tay anh cầm điện thoại gọi cho bố, một tay nắm lấy tay mẹ, miệng không ngừng nói:
“Mẹ ơi, mẹ đừng chết, mẹ không được chết…”
Rất nhanh sau đó, xe cứu thương đến, hai người mặc áo blouse trắng đỡ người mẹ anh lên đưa đến bệnh viện.
Kể từ ngày đó, Net bắt đầu yêu ấp ủ ước mơ vs chiếc áo trắng, quyết chí trở thành bác sĩ….
Tôi yên lặng nhìn người trước mắt, có lẽ anh thật sự không muốn đề nhắc đến quá khứ đã của mình, mỗi một câu chuyện anh kể, anh đều phải trầm tư suy nghĩ thật lâu mới nói. Tôi thật sự không hiểu tại sao anh lại giấu kín về bản thân như vậy, nhưng tôi tin rằng, anh làm vậy tuyệt đối là có nguyên nhân.
***
Hoàn tất thủ tục cho chuyến bay, Net không quan tâm hay để ý đến những người xung quanh mà ôm thật chặt tôi vào lòng, có lẽ do vẫn chưa quen việc thân mật với anh trước mặt mọi người, nên tôi vội vàng đẩy anh ra.
Anh cũng không ép tôi, khẽ nói: “Chờ anh trở lại, chúng ta tiếp tục chuyện còn dở dang tối hôm qua…”
Tôi không nói gì chỉ im lặng nhìn anh..
Ngại ngùng nhưng ngầm đồng ý!
Net đi rồi, tôi thẩn thở lên nhầm xe, may mắn là tài xế phát hiện kịp thời.
Những ngày đầu xa anh, tôi vội vội vàng vàng đi học, làm thí nghiệm cùng giáo sư, rồi đi làm thêm… Dường như tôi không có thời gian để nhớ đến anh. Chỉ đến khi tôi về nhà, thấy cái tên in hằng trên cửa phòng bên cạnh, nội tâm tôi mới cồn cào nỗi nhớ không tên, lòng gợn sóng, có một chút ngào nhưng cũng đầy chua xót.11Please respect copyright.PENANAZ8axeDpd4Y
Mười ngày sau, tôi phấn khởi đếm từng ngày, năm, bốn , ba , hai , một …Nhưng..
Đã gần một tháng trôi qua, anh vẫn chưa trở về, điện thoại vẫn tắt máy, tôi mới bắt đầu lo sợ. Tôi thường xuyên nằm mơ thấy anh gặp chuyện không may, như là trong nhà xảy ra chuyện, khiến anh không thể trở lại đây nữa. Sự lo sợ của tôi ngày một lớn.
Cuối cùng tôi cũng không thể khống chế cảm xúc được nữa, trong lúc học thì tôi không tập trung, lúc làm thêm cũng buồn bã không để ý, cơm cũng ko nấu, đói thì ăn vặt cho qua bữa.
Biết rõ điện thoại anh không mở máy nhưng tôi vẫn thử gọi đến vài lần, hy vọng kỳ tích xuất hiện, thế nhưng kỳ tích vẫn không xảy ra, điều mà tôi có thể làm là môic khi nhớ đến anh thì nhắn tin cho anh.
“Hôm nay, em nấu món mỳ anh thích, rất là ngon! Em có nấu phần cho cả anh… Tuy anh không ở đây.”
“Cây hoa trước cửa sắp nở hoa rồi, nhưng em đã bảo nó phải chờ anh, chờ anh về để cùng ngắm với em.”
“Em đang nghe lại bài hát chúng ta cùng thích..!! Anh có nhớ em không? Nói đi, không cần phải ngại !”
“Hôm nay, có một anh chàng đẹp trai mời em đi ăn, nếu anh không trở về, em sẽ đi với người ta đó!”
Tôi hy vọng anh sẽ trả lời tin nhắn, tôi không cần anh nói gì, tôi chỉ cần biết anh vẫn bình an là tôi là đã mãn nguyện rồi.
Nhưng… Từ đầu đến cuối anh vẫn không hề trả lời tôi.
Đêm khuya, một mình tôi bước trên con đường vắng vẻ, lặng lẽ ngẩng đầu lên, thoáng giật mình phát hiện một vài đoá hoa đã nở, đẹp quá!
Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh:
“Hoa nở rồi, đẹp quá!”
Chờ rất lâu, vẫn không có hồi âm.
…
Tôi thở dài, bước qua dãy hành lang trống trải, đứng trước cửa, đang định lấy chìa khóa mở cửa phòng, thì tay tôi chợt run lên, chiếc chìa khóa rơi xuống đất.
Bởi vì, phòng cạnh bên đèn đang sáng!
Tôi vui mừng đến nỗi muốn nhảy lên, liền nhanh chân bước đến trước cửa phòng anh, vặn tay nắm cửa. Anh khóa trong, tôi gấp gáp ấn chuông, tiếng chuông dồn dập kèm theo sự vui mừng khôn xiết của tôi.
Chờ một lát, cánh cửa phòng mới mở ra, vừa thấy bóng hình tôi chờ đợi đã lâu đang đứng trước mắt, tôi liền đem sự rụt rè thường ngày vứt đi, mừng rỡ nhào đến ôm lấy anh:
“Cuối cùng anh cũng về rồi! Em còn nghĩ anh sẽ không trở lại chứ!”
Tay anh đặt lên vai tôi, do dự một chút rồi, nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó trầm mặc trở về phòng, ngồi xuống bàn học.
“Anh về lúc nào vậy?” Tôi vẫn đang đắm chìm trong sự vui mừng, hoàn toàn không nhận ra sự lãnh đạm của anh.
“Tối hôm qua!”
“Tối hôm qua?” Tôi lắc đầu cười:
“Anh đừng lừa em, nếu anh trở về sao không đến tìm em?”
Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang đặt trên bàn, điện thoại anh đang mở, bất giác tôi có phần mơ hồ. Vài phút trước, tôi đã nhắn tin cho anh, vì sao anh không trả lời?
Tôi nhìn quanh phòng anh, tất cả đồ đã được thu dọn rất sạch sẽ, chiếc vali cũng không thấy đâu.
“Anh không lừa em.” Net trả lời, lời nói của anh lạnh băng, khiến tôi hoảng sợ.
“Vậy tại sao anh lại không gọi điện thoại cho em? Cũng không tìm em?” Tôi thăm dò ý anh, ánh mắt chăm chú theo dõi từng phản ứng của anh.
Một linh cảm xấu đột nhiên nảy sinh trong lòng tôi!
Anh đi đến chiếc cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài ban công, vén bức màn lên.
“Chúng ta chia tay đi!”
Tôi giống như bị ai đó tát thật mạnh vào mặt, đầu choáng váng, mắt chỉ nhìn thấy toàn đom đóm lập lòe, vô thức lùi về sau từng bước. Thật lâu sau, tôi mới lấy lại tinh thần.
Nụ hoa ngày ấy đã nở thành những bông hoa đẹp rực rỡ, còn tôi với một vết thương trong trái tim đang âm thầm rỉ máu.
Tôi mơ hồ hiểu ra sự việc, nhưng bản thân tôi vẫn không dám tin. Tôi cười, nụ cười tươi để đối diện với anh khi đó thật sự rất khó:
“Anh đùa không vui tí nào!”
“Anh nói thật đấy. Chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
Chỉ cần một câu nói vô cùng nhẹ nhàng và bình tĩnh của anh, mọi chuyện điều có thể trở về ban đầu. Đây mới đúng là Net, phong cách của anh là sẽ không cho bất kì một người nào có tư tưởng xa vời.
Tôi nghĩ rằng tôi nên bước đến đánh anh, mắng anh, hoặc là khóc lóc hỏi anh rằng: “Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
Nhưng làm vậy để làm gì? Cần gì phải hỏi một vấn đề khi đã biết đáp áp.
“Em đã không còn gì mới mẻ và thú vị đối với anh nữa phải không?” Tôi hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh.
Anh vẫn không nói lời nào.
“Hay là anh đã tìm được niềm vui mới?”
Anh trầm tư thật lâu, sau đó mới trả lời:
“Anh không muốn làm tổn thương em.”
Ý của anh đã rõ, không cần phải hỏi nữa, càng hỏi thì cái đáp án đó sẽ chỉ làm tôi càng bị tổn thương mà thôi. Tôi nén lại cảm xúc đưa tay lau đi giọt nước mắt đang chảy dài trên má, tháo chiếc đồng hồ anh tặng trên cổ tay xuống, đặt lại trên bàn anh, và nói với anh bằng giọng điệu cực thản nhiên nhưng vẫn không kiềm chế được phần run rẩy:
“Không sao cả! Dù sao em cũng không phải thật sự thích anh, chúng ta vẫn có thể là bạn.”
Anh xoay người, nhìn chiếc đồng hồ màu trắng nằm gọn gàn trên mặt bàn, trong mắt anh khi ấy đỏ rực, hiện rõ từng tơ máu, vẻ mặt chứa đầy sự áy náy.
Tôi cố gắng nở một nụ cười đáng yêu nhìn anh: “Anh đã ăn cơm chưa? Em đi nấu gì cho anh ăn nha!”
“Nhóc con…” giọng a khàn đặc:
“Thật sự xin lỗi em!”
Tôi lao nhanh ra khỏi phòng anh không dừng một bước. Trở về phòng mình, tôi khép chặt cửa, trượt dài xuống nền, từng giọt nước không tự chủ lặng lẽ rơi, từng giọt, từng giọt...
Tôi vùi mặt vào đầu gối, cắn chặt môi, nất nghẹn nhưng tuyệt đối không cho bản thân phát ra bất kì âm thanh nào..
Tôi sợ phòng cạnh bên sẽ nghe được…
Tôi luôn đoán được sẽ có kết cục như thế này, nhưng tôi không nghĩ là nó.... lại đến nhanh như thế!
30p sau, một bát mỳ được tôi nấu mang sang phòng bên, vừa cay vừa mặn. Net vừa ăn vừa uống nước không ngừng, từ ly này qua ly khác.
“Mỳ mặn phải không?” Tôi nhìn thấy biểu hiện của anh thì đã đoán được phần nào, tôi đã cố gắng tập trung để nấu cho anh một bát mỳ thật ngon, đã nếm đi nếm lại nhiều lần, nhưng đầu lưỡi tôi khi ấy không phân biệt được hương vị gì nữa, chỉ còn lại đắng và chát.
Anh lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, chỉ là tốc độ chậm rãi, thật chậm từng miếng, từng miếng một..
“Nếu khó ăn thì anh cũng đừng cố gắng ăn nữa .” Tôi bước qua giật lấy bát mỳ, anh theo phản xạ chặn tay tôi lại, tay tôi liền va phải chiếc ly đặt cạnh, bát mỳ nghiêng sang, nước nóng hổi chảy tràn trên mặt bàn, có vài giọt chảy vào người anh.
“Ối, xin lỗi anh !” Tôi hoảng sợ vì sự vụng về của mình, vội vàng chạy đi tìm bị khăn giấy lau cho anh, lúng ta lúng túng, tôi vấp phải chân bàn, suýt chút nữa là té ngã.
Tôi không hiểu rốt cuộc tôi đang muốn làm gì nữa, đầu óc cứ mơ hồ không định hướng. Rõ ràng là đang dặn bản thân phải thật bình tĩnh, không được để anh thấy sự yếu đuối của mình, nhưng cuối cùng thì hiện thực ngược lại tất cả, tôi càng cố gắng ngược lại càng lúng túng.
Net giữ lấy tay tôi: “Em đừng như vậy.”
Tôi hít thật sâu, quay lại cười nói:
“Em không sao đâu, em ổn mà...”
Tay anh bỗng như siết chặt hơn, chặt đến mức cổ tay tôi đau, tôi cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang sắp tràn ra, nhưng hốc mắt của tôi dường như không nhịn được nữa, đáy mắt đong đầy nước.
“Em muốn khóc thì khóc đi, đừng cố gắng chịu đựng làm gì .”
“Ai nói em cố gắng chịu đựng?!” Tôi vùng khỏi tay anh, thân người có chút chao đảo, phải đứng lấy cái ghế bên cạnh làm điểm tựa mới đứng vững, nhìn anh cười nhẹ : “Em thật sự không sao cả.”
Net nhìn tôi, ánh mắt sắc bén và sâu thẳm đó như muốn nhìn thấu tận tâm can tôi. Dưới cái nhìn chăm chú của ấy của anh, cuối cùng tôi cũng không chịu đựng được, đôi mắt ngốc ngếch ướt đẫm.
Tôi cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi nhẹ trên mặt bàn, giống như từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách…
“Cũng khuya rồi, anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa.” Tôi muốn trốn chạy, không muốn anh thấy sự đau khổ này, nhưng anh chặn tôi lại, kéo cánh tay của tôi.
“Nhóc con, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
"Em biết rồi.” tôi gật đầu: “Em biết…”
Nhưng hiện tại trái tim tôi đau nhói, đau đến mức không thể chịu đựng nổi!
Tôi biết phải làm sao bây giờ?
“Em đánh anh đi, mắng anh cái gì cũng được. Đánh mạnh vào! Dùng hết sức mà đánh.."
Tôi nở nụ cười, lắc đầu:
“Đàn anh, em nên cảm ơn anh, ít nhất anh cũng nói rõ ràng với em, cũng không kiểu chơi đùa chán rồi âm thầm vứt bỏ!”
Lúc trước anh nói anh không hề chạm vào Nam, lúc ấy tôi đã không tin, nhưng bây giờ, tôi tin. Có lẽ đến bây giờ thật sự anh vẫn chưa từng chạm vào cậu ấy!
Anh buông lời trêu đùa theo đuổi, khiến người ta có tình cảm với anh, cho họ ước ao lên tận mây xanh rồi sau đó lại đẩy ngược lại xuống vực, rồi lại bình thản nói: Anh không muốn tổn thương em! Tính sao bây giờ?! Anh là người chính trực? Tất cả là do chúng tôi tự mơ mộng, tự mình chấp nhận bước vào vực sâu.
Tôi mạnh mẽ hất tay anh ra, muốn vùng khỏi cánh tay ấy, nhưng anh lại dùng sức lôi tôi, ôm tôi vào lòng, vòng tay của anh lúc này vẫn ấm áp đến vậy.
“Nhóc con, anh nên làm sao với em bây giờ…” Anh ôm tôi, rất chặt, chặt đến mức từng đốt xương trong tôi muốn vỡ vụn.
Tôi nghĩ anh sẽ nói gì đó với tôi, giữ tôi lại hoặc là giải thích cho tôi lí do, nhưng anh không nói gì hết, chỉ là lặng lẽ đứng đó ôm tôi thật lâu.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng yêu ai, đương nhiên tôi sẽ không biết chia tay hình dáng nó là như thế nào, không biết khi chia tay người ta đưa ra lý do gì hay không, càng không biết người khác có biểu hiện quyến luyến gì hay không ???
Nhưng tôi dám khẳng định, những người khác khi chia tay sẽ không có những biểu hiện dằn vặt sâu sắc, rồi lại còn cả một cái ôm siết chặt ko muốn tách rời nhau đến như thế..
Là ảo giác sao..??
.....Tôi không biết ...
Thật sự tôi không biết mình có bị ảo giác hay không, nhưng lúc anh trầm lặng ôm tôi, tôi lại cảm nhận được từ anh một loại cảm xúc mà so với trước đây nó càng chân thật, càng sâu đậm hơn.
ns216.73.216.197da2