Trong thời gian hai chúng tôi sống cùng nhau, những nét gạch đó được vẽ đầy lên tường cách điệu như một bức tranh rực rỡ đầy màu sắc, tiếng cười cùng nước mắt tràn ngập cả căn phòng, nhưng mà câu nói buồn nôn mà vô cùng chân thành 10Please respect copyright.PENANAWaVQXovkIh
"Em là độc nhất vô nhị" anh chỉ nói một một lần vào ngày hôm đó! Về sau, mỗi lần tôi nhớ về thời khắc ấy, tôi đều rất xúc động! Nhưng khi tôi cảm động đến bối rối thì thì người anh lại nói ra một câu dập tắt cảm xúc của tôi :
“Nhóc con, anh đói bụng!”
Tôi thật muốn lấy sợi mỳ mà siết cổ anh!
Tôi cố nén sự đau nhức toàn thân để bước xuống giường, khoác chiếc áo ngủ đi vào phòng tắm, tắm xong tôi lấy trong tủ lạnh ra một chiếc bánh gato được chuẩn bị từ trước, rồi mở ngăn kéo lấy ra hộp nến sinh nhật.
Anh tắm xong, bước ra ngoài. Tôi đang bận rộn với việc tỉ mỉ trang trí bánh, anh bước đến từ đằng sau đến ôm lấy tôi, hít một hơi thật sâu hương thơm nhẹ từ thân thể tôi..
“Nhóc con ! Ba năm sau, chúng ta kết hôn nhé..!!!” Anh nói nửa thật nửa đùa.
Lòng tôi đột nhiên run lên.
Ba năm sau, anh có thể có lại sự tự do mà lựa chọn làm theo điều mình muốn sao..?
Câu nói này có được xem như một lời hẹn ước không ?
Nhưng vì sao lời hẹn ước này của anh lại nghe xa xăm và mờ mịt đến vậy.
Tôi sợ phải thất vọng, cho nên tôi không cho phép mình có bất kì hy vọng nào.
Tôi giả vờ như không có việc gì, lườm anh một cái:
“Người muốn kết hôn với em rất nhiều, anh xếp hàng đi!”
“Em đừng có mà khoác lác! Hai mươi mấy tuổi mới có lần đầu, thì chỉ có anh mới không chê em.”- Này cái nguyên tắc gì kì cục vậy trời..
“Anh....!” Tôi đỏ mặt.
Ngược lại thì anh vô cùng đắc ý!
Anh cầm ngón tay tôi quết một chút kem tươi trên bánh, sau đó thuận tiện đưa tay tôi bỏ vào trong miệng anh, lưỡi anh chậm rãi quấn lấy ngón tay tôi, nhẹ nhàng liếm hết phần kem trên đó.
“Rất ngọt!” Anh tiến đến sát bên tôi, mập mờ nói:
“Anh liền nghĩ đến việc đem nó phết lên toàn thân của em…”
Sự tê dại từ đầu ngón tay nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể tôi, mặt của cô tôi ngày càng đỏ bừng.
Tôi khẳng định chắc nịt – Anh đích thực là gã đàn ông sắc lang lưu manh giả danh tri thức
Anh mặt dày không chút ngại ngùng mà yêu cầu tôi phải có mặt trong tiệc sinh nhật của anh, tôi đành phải xin đổi ca làm với người khác, đứng trước tủ quần áo, chọn đi chọn lại, cuối cùng tôi cũng tìm được một chiếc áo phông cao cổ có thể che được các dấu vết yêu thương nồng nhiệt trên người, dù khí hậu bên ngoài kia đang muốn thiêu đốt tôi..
Nhưng có cách nào khả thi hơn sao, ai bảo toàn thân tôi từ trên xuống dưới đều đều là vết cắn của ai kia chứ, chi chít chằng chịt.
Tôi rửa mặt, chải đầu qua loa, không trang điểm, chỉ thoa một lớp son mỏng, che giấu đôi môi có chút sưng đỏ của mình.
Nhưng vẫn chưa xuống xe thì son môi đã bị người nào đó nuốt trôi sạch sẽ!
Anh công khai nắm tay tôi đi vào một nhà hàng nhỏ, hai mươi mấy người cùng ngồi có vẻ hơi chật.
Tôi ngại ngùng nên thử vài lần rút tay về, nhưng không lần nào thành công.
Quan hệ của tôi và anh cứ thế mà công khai trước mặt mọi người,
Anh chủ nhìn chiếc áo phông cao cổ mà tôi đang mặc, sau đó liền mỉm cười thầm hiểu rồi nghịch ngợm nháy mắt với anh:
“Ồ!! Thu phục được rồi à?!”
Anh cũng đáp trả bằng ánh mắt:
“Biết rồi mà còn hỏi.”
Mọi người xung quanh vừa nghe được lời ấy ngay lập tức bừng tỉnh!
Có thể nói rằng, đối với những người có kinh nghiệm, thì chiếc áo phông này của tôi lại là một chứng cớ xác thực nhất, gọi là giấu đầu hở đuôi.
Tôi cố gắng nhìn xem biểu cảm của Nam, nhưng từ đầu đến cuối chỉ thấy Nam cúi đầu, nên ngoài hàng mi đó không ai có thể đoán được trong lòng cậu ấy đang nghĩ điều gì..
Là thương hại, giận dỗi, bực tức?
Hay vẫn cho rằng tôi đã phản bội cậu ấy…
Tôi... thật sự rất muốn biết.
…
Thức ăn vừa được mang lên, Net liền gắp một miếng thịt đặt vào bát tôi, sau đó thì điện thoại của anh bất chợt vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, tôi cũng thuận mắt nhìn qua một chút, là số điện thoại nội thành nước Anh.
Net nhận thấy cuộc điện thoại này từ một số lạ, nên khi nhận điện anh lịch sự nói:
"Xin chào.."
“Sinh nhật vui vẻ!” Một giọng nữ từ đầu dây bên kia phát ra, tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn.
Có bạn khác giới gọi điện thoại chúc anh sinh nhật vui vẻ, tôi không lấy gì làm ngạc nhiên.
Nhưng chính phàn ứng của anh lại làm cho tôi vô cùng thất vọng.
Anh vội vàng lấy tay che điện thoại lại, nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
Tôi dùng ống hút quấy đều nước ly của mình, một lần rồi lại một lần, nước trong ly nhanh chóng trở thành một lốc xoáy nhỏ . Tâm của tôi cũng như viên đá trong đó, bị xoay thành vòng tròn không định hướng
Từ ngày đầu biết anh, tôi đã biết anh là mẫu người như thế nào.
Đến khi yêu anh, tôi càng nhận ra được anh là người như thế nào.
Tôi đã nói với chính mình, tốt nhất là không nên để đến tất cả mọi chuyện, nhưng sao có thể không để ý chứ.
Dù sao thì tình yêu cũng là sự ích kỷ..
***
Net bước ra khỏi cửa, đi đến bãi đậu xe vắng vẻ phía sau nhà hàng.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy ngưỡng mộ sở thích sạch sẽ của người dân nơi đây.
Trên cánh cửa sổ thủy tinh kia, mặt kính được lau chùi rất sạch sẽ, sạch đến mức tôi có thể thấy mỗi một động tác nhỏ, thậm chí đến ánh mắt của anh tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng…
Tôi từng nghĩ Net là con người hai sắc thái,
Một là khi anh khoác chiếc áo blouse lên, khi ấy anh toát lên vẻ nghiêm nghị không gì sánh bằng. Đến khi cởi áo blouse ra, thì anh lại toát ra một vẻ kiêu ngạo.
Đến hôm nay, tôi mới biết con người anh vẫn còn một sắc thái khác…
Đó là yên tĩnh một cách lạnh lẽo..
Net nói chuyện điện thoại rất lâu nhưng từ đầu đến cuối biểu cảm trên gương mặt của anh vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Nơi khoé miệng anh, ngay cả ý cười cũng không có.
Một nửa thời gian của cuộc điện thoại anh chỉ trầm lặng, không nói gì, bàn tay anh thỉnh thoảng gõ nhẹ không định hướng lên thành lan can ở bãi đỗ xe, tôi cũng vừa mới biết anh có thói quen này.
…
Rất lâu sau, anh quay trở lại bữa tiệc.
Tôi vẫn ngồi lặng lẽ uống nước trong ly còn chưa kịp hỏi gì thì anh lại chủ động giải thích với tôi:
“Cô ấy chỉ là bạn bè bình thường của anh thôi.”
“Vâng !” Tôi biết.
Nếu anh có ý với người ta thì khi nói chuyện điện thoại, biểu hiện của anh sẽ không lạnh lùng như vậy.
“Cô ấy gặp ít việc rắc rối, muốn anh giúp đỡ.” Anh cẩn thận nghiên cứu phản ứng của tôi.
“Vậy sao !” Thấy anh nhìn thoáng qua đồng hồ, tôi liền nói:
“Vậy anh đi đi, đừng để người ta chờ.”
“Em đi cùng anh đi.”
Tôi lắc đầu, nhìn anh nở nụ cười:
“Em ở đây chờ anh!”
“Cũng được!” Anh nói với mọi người vài tiếng rồi vội vàng rời đi.
Thật ra, nếu anh kiên trì nói tôi thêm một lần nữa, có thể tôi sẽ đi cùng anh.
Bởi vì, đối với người phụ nữ trong điện thoại tôi rất tò mò, tôi rất muốn biết, rốt cuộc người đó là mẫu phụ nữ thế nào lại có thể khiến anh lịch sự đón chào như vậy.
Người này, nhất định là rất quan trọng đối với anh!
***
Bầu trời càng ngày càng tối, cảnh vật bên ngoài phố đã lên đèn, nhưng không khí vô cùng vắng vẻ..Duy nhất chỉ có nhà hàng nơi tôi ngồi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nơi này toàn bộ đèn đều được bật sáng, ngọn đèn màu vàng nhạt chiếu thẳng vào làn da trắng của Nam, cậu ấy đã uống một ít bia, nên khi cười trông vô cùng quyến rũ.
Từ lúc Net rời đi, tâm trạng của Nam dường như tốt hơn, cậu ấy không ngừng nói cười, đùa giỡn với các bạn khác, trông còn gò bó như ban đầu.
Lúc trước, Nam không thích cười đùa với ai, nhiều lúc nghe người khác kể chuyện cười, tôi thì cười đến mức ngã nghiêng, còn Nam nhiều lắm là cười khẽ, lộ ra là người rụt rè.
Không biết từ khi nào, Nam thay đổi, cậu ấy trở nên không hề giống với Nam trước đây nữa…
Tôi nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh, rồi nhìn lại thức ăn trong chén trước mặt của mình, vẫn còn nguyên. Lúc này tôi mới hoảng hốt nhận ra, chính bản thân mình cũng thay đổi, trở nên không hề giống tôi lúc trước…
Tôi vội cầm đũa lên, gắp trong chén một ít thức ăn đã nguội đưa lên miệng, ăn từng chút, từng chút một.
Tôi uống khá nhiều nước có ga, sự mệt mỏi biểu hiện trên gương mặt tôi ngày một rõ ràng..
Thức ăn vẫn chưa nuốt xuống, anh chủ nhà đã say đang cầm một lon bia đến ngồi bên cạnh tôi, không hỏi ý kiến của tôi, anh đã trực tiếp bật nấp, rót bia vào ly của tôi.
“Nào em, anh mời em một ly.”
Tôi vẫn chưa kịp nói chuyện, thì có một câu nói đùa vang lên:
“Lão kia, cậu lại thừa dịp vợ mình không có ở đây mà đi trêu chọc người khác!! Cậu chờ xem bà nhà cậu đến đây xử lí cậu thế nào!”
“Cùng lắm thì về nhà quỳ gối, ngày nào tôi không quỳ thì ngày đó tôi cảm thấy thiếu thiếu.” Anh chủ nói bằng vẻ mặt tự hào.
Tôi cuối cùng cũng bị bọn họ chọc cười.
Thực ra, tình cảm của gia đình anh rất tốt, cùng học đại học, sau khi tốt nghiệp cả hai đi đăng kí kết hôn, không nhà, không xe nhưng may mắn là họ rất hạnh phúc.
“Em…” anh chủ cầm ly bia của tôi lên đưa đến tay tôi:
“Anh mời em một ly! Anh uống hết, còn em uống bao nhiêu tùy ý em.”
Anh nâng ly uống cạn.
Từ lần đầu tiên tụ họp cùng nhau, khi thấy tôi không kiêng nể gì Net mà không uống rượu, thì mọi người đều tưởng là tôi không biết uống.
Hiện nay, mọi người đều chờ xem phản ứng của tôi, xem tôi có nể mặt anh chủ hay không.
Cảm kích khoảng thời gian nửa năm giúp đỡ của anh, tôi không thể để anh ta xấu hổ trước mặt mọi người được.
Tôi khẽ cắn môi, nâng ly bia đặt lên miệng.
Bia của Anh có mùi vị khá dễ uống, nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy khổ sở. Tôi liền nhắm mắt lại, uống một hơi.
Tôi đặt ly bia đã cạn sạch lên bàn trước mặt mọi người.
Anh chủ lập tức ngồi thẳng lưng, lộ rõ vẻ hài lòng.
Đàn ông trên bàn rượu, luôn luôn có sự hồn nhiên đáng yêu.
Anh chủ lại rót đầy bia vào ly của mình, sau đó vỗ vỗ bả vai của tôi:
“Anh rất khâm phục em, anh đã từng nghĩ trên đời này không có người nào có thể thu phục được SRP !”
Là SRP thu phục tôi mới đúng chứ?!
Tôi xoa xoa cái đầu đang choáng váng:
“Chắc là em ở gần quan nên được hưởng lộc.”
“Anh nói cho em một bí mật.” Anh chủ nói nhỏ bên tai tôi: “Tối hôm qua, anh nói với Net, em và Neon đã chính thức qua lại.”
“Cái gì?” điều này đúng là sai sự thật nha.
“Anh không nói như vậy, thì liệu cậu ta có đi tìm em không?” Anh chủ tiếp tục nói: “Khi cậu ấy nghe tin đó, không ngừng uống rượu, không ngừng nhìn mưa ngoài cửa sổ. Anh hỏi cậu ấy nhìn cái gì? Cậu ấy lại hỏi anh:
“Anh ơi, nếu lúc trước anh chia tay với người anh yêu nhất, thì bây giờ anh sẽ thế nào?”
Anh nói:
"Anh sẽ nhớ người ấy! Nhớ đến suốt cuộc đời!”
Anh chủ nhà dừng lại một chút, lại nâng ly bia uống cạn, sau đó tiếp tục nói:
“Sau đó, cậu ấy không nói gì, liền chạy ra cửa, anh đuổi theo, hỏi cậu ấy đi đâu? Cậu ấy nói:
“Em không thể để cho bản thân mình cả đời chỉ được mỗi quyền chỉ nhớ đến em ấy…”
Tôi lấy lon bia bên cạnh, mở ra rót đầy ly của mình, tay của tôi liên tục run rẩy, bọt bia màu trắng tràn ra.
Tôi cầm ly bia, ngẩng đầu lên, bia lạnh như tuyết chảy qua lưỡi, qua cổ họng của tôi…
Giọt nước mắt nóng hồi của tôi cũng tự nhiên rơi xuống...
Vì anh chủ, vì Net, vì người đàn ông đơn giản nhất lại yêu dứt khoát nhất!
Nếu như bạn không có khả năng gặp được loại tình yêu thiên trường địa cửu, thì cũng đừng nên phủ nhận trên đời sẽ không có loại tình yêu đó.
Bạn có thể lựa chọn ngồi trong xe sang mà khóc, cũng có thể lựa chọn ngồi trong ngôi nhà tranh cùng anh mơ ước về tương lai!
Bạn có thể lựa chọn một người có thể cùng bạn ăn những món hải sản mỗi ngày, cũng có thể lựa chọn một người sẵn lòng đem một con tôm cuối cùng bóc vỏ bỏ vào bát cho bạn.
Tin tưởng vào cuộc sống, là tin tưởng vào tình yêu. Còn lựa chọn như thế nào lại là quyết định của bạn...
Hạnh phúc hay khổ đau vẫn chỉ là một bước ngoặc trong hành trình của sự chọn lựa..
ns216.73.216.238da2