
Chương 0.1 – Vết Rách Trên Bầu Trời
Thế giới giả tưởng này từng yên bình… cho đến khi những vết rách kỳ lạ xuất hiện giữa không trung, mở ra cánh cổng cho lũ quái vật từ hư không tràn vào. Chúng mang theo sức mạnh tà ác, tàn phá tất cả trên đường đi.
Con người, trong nỗ lực sinh tồn, không chỉ chiến đấu mà còn phát hiện ra một sự thật kỳ lạ: ăn trái tim của quái vật bị giết sẽ đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể họ.
Cuộc chiến kéo dài hàng thế kỷ, cho đến khi một nữ chiến binh vĩ đại, nay đã trở thành nữ hoàng, xuất hiện và tiêu diệt con quỷ đầu đàn. Nhưng dù vậy, những con quái vật nhỏ hơn vẫn còn vương vãi khắp thế giới này...
7Please respect copyright.PENANAOCddHDSRlE
[Mở đầu hành trình – Tại một ngôi làng nhỏ]
Một buổi sáng, trong căn phòng đơn sơ của một ngôi nhà nằm gần rìa làng, Thiên, một cô gái trẻ, chậm rãi mở mắt. Ánh nắng len qua khe cửa sổ chiếu nhẹ lên mái tóc rối của cô.
Cô đứng dậy, vươn vai, rồi bước xuống nhà.
Thiên: – Cha đang nấu gì vậy?
Xam, người cha trung niên của cô – một người đàn ông hiền hậu nhưng từng trải – đang khuấy một nồi canh trên bếp lửa. Ông quay đầu lại mỉm cười:
Xam: – À, ta đang nấu canh gà. Con muốn ăn chút gì trước khi vào rừng không?
Thiên: – Vâng ạ, con ăn nhanh rồi đi luôn.
Ông mang nồi canh lớn ra bàn. Cả hai cùng rót canh ra bát và ngồi xuống. Mùi thơm lan toả khắp gian bếp nhỏ, ấm cúng.
Thiên (vừa ăn vừa trò chuyện): – Mà cha nấu nhiều thế? Chiều nay làng mình phải rời đi mà?
Xam: – Ừ, ta biết. Nhưng nấu sẵn mang theo trên đường cũng tốt. Dù sao thì còn cả chặng đường dài đến vương quốc.
Thiên: – Vậy à… được rồi, con ăn xong sẽ đi ngay.
Thiên bước đến góc phòng, lấy cây kiếm đã cũ cùng cây cung quen thuộc.
Xam: – Ừm, nhớ cẩn thận. À, mang theo cái túi đen kia nhé – trong đó có lọ thuốc gây tê, có thể giúp con nếu gặp nguy hiểm.
Thiên: – Ô! Cha chuẩn bị cả cái đó nữa à? Được rồi, con sẽ mang theo. Con đi đây!
Xam: – Nhớ về sớm đấy. Chiều nay chúng ta phải lên đường cùng cả làng.
Thiên: – Con biết rồi mà!
Sau đó :
Cô gái tiến vào khu rừng quen thuộc. Không khí ẩm mát, thoang thoảng mùi lá mục.
7Please respect copyright.PENANA3VegDKynfK
Một tiếng động khẽ vang lên. Từ trong bụi rậm, một con quái vật nhỏ bất ngờ lao tới.
7Please respect copyright.PENANAB1WL4Z4lUg
Thiên giật mình, lùi lại, vung cung né tránh đòn đầu tiên. Con quái vật tuy không lớn nhưng di chuyển rất nhanh, móng vuốt sắc bén sượt qua tay áo cô.
7Please respect copyright.PENANA6Lkqr4UA5C
Cô cắn môi, lùi về sau, tay run nhẹ khi rút lọ thuốc gây tê mà cha đã chuẩn bị.
7Please respect copyright.PENANAm7VQYy7WG3
Một cú ném chính xác. Quái vật khựng lại – đó là cơ hội.
7Please respect copyright.PENANARrrH7uK3tm
Thiên lao tới, chém xuống một nhát dứt khoát.
7Please respect copyright.PENANAu8D4T9AlM3
Con quái vật ngã gục.
7Please respect copyright.PENANAzsbILr9g29
Im lặng.
7Please respect copyright.PENANA0s65Go76Tg
Cô đứng thở gấp, mắt dán vào xác con quái vật.
7Please respect copyright.PENANAx2P8ClO6ls
Thiên (thì thầm, lòng hoang mang): – Mình… vừa giết nó thật rồi…
7Please respect copyright.PENANAgp93uKb7Zn
Cô siết chặt chuôi kiếm, gắng lấy lại bình tĩnh.
7Please respect copyright.PENANAOuLOqlMoo8
Đây là điều cần làm – cô biết rõ. Nhưng trái tim vẫn đập mạnh, lồng ngực như bị bóp nghẹt.
7Please respect copyright.PENANAjkAdIh2Fji
Thiên (nén cảm xúc, lẩm bẩm): – Không được run rẩy như thế… nếu muốn sống sót…
7Please respect copyright.PENANAxW3ragnpus
Cô quay mặt đi, hít một hơi thật sâu. Bóng cây phía trước dẫn cô tiến sâu hơn vào rừng.
Sau 1 thời gian Trong lúc đang nấp sau bụi cây để rình bắt một con thú hoang, đôi mắt cô bỗng sững lại.
Giữa không trung – một vết rách hư không đột ngột mở ra. Từ trong đó, một người bí ẩn bước ra, toàn thân khoác bộ đồ đen phủ kín, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời.
Cô chưa kịp phản ứng, người đó đã biến mất ngay trước mắt.
Thiên (thì thầm, hoảng hốt): – Người đó… là ai vậy? Là quái vật mới ư? Không… nhìn giống con người hơn… Nhưng sao lại bước ra từ hư không… và biến mất như thế?
Cô đứng lặng, tim vẫn đập mạnh.
7Please respect copyright.PENANAC3PADwmDDL
Vết rách trên không đã biến mất, không để lại dấu vết nào… như thể tất cả chỉ là ảo giác.
7Please respect copyright.PENANAFKXt5tgKCH
Thiên (thì thầm): – Người đó… là gì vậy? Không giống quái vật… mà cũng không hẳn là người thường…
7Please respect copyright.PENANA22Jh9ckeTJ
Cô liếc nhìn xung quanh, mọi thứ trở lại yên tĩnh. Gió rừng thổi nhẹ, làm lay động tán lá.
7Please respect copyright.PENANAtpYR8qSXJ7
Thiên (chậm rãi, bối rối): – Mình… chưa từng nghe ai kể về chuyện thế này…
Một người bước ra từ hư không rồi biến mất…
7Please respect copyright.PENANAvahZzoZxHW
Cô cúi đầu, ngón tay khẽ siết chuôi kiếm.
7Please respect copyright.PENANAe0SniB3tSU
– Có nên kể lại cho binh lính không nhỉ? Nhỡ đâu… đó là thứ gì nguy hiểm hơn cả quái vật?
7Please respect copyright.PENANAK0oyp8hxtZ
Cô ngước nhìn trời, nơi vết rách từng xuất hiện.
7Please respect copyright.PENANAOQvJr3mauq
– Mình không chắc… nhưng có lẽ… vẫn nên
[Chiều hôm đó – Khi Trở về]
Chiều buông. Thiên lặng lẽ quay về nhà, vừa lúc dân làng bắt đầu tụ họp chuẩn bị cho chuyến đi.
Xam: – Con về rồi à? Có chuyện gì xảy ra không?
Thiên (hơi khựng lại, rồi lắc đầu nhẹ): – Không... không có gì ạ.
Xam: (gật gù, nhìn con gái một lúc) – Vậy à. Thôi, con nên đi tắm đi. Ta đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
Thiên (mặt hơi ngại, gãi đầu): – Dạ, con đi chuẩn bị ngay đây!
Cô bước nhanh về phía phòng tắm. Xam nhìn theo bóng lưng con gái một lúc, ánh mắt trầm ngâm.
Xam (thì thầm với chính mình): – Hmm… có lẽ đã có chuyện gì đó rồi...
Sau đó, Xam quay lại sân giữa làng, nơi vài người lính và một nhóm dân làng đang kiểm tra hành lý, vũ khí và xe chở đồ.
Xam: – Mọi thứ ổn cả chứ?
Một người lính: – Dạ, chúng tôi kiểm tra xong hết rồi. Có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Một cụ già trong làng: – Đã lâu lắm rồi làng ta mới rời đi. Mong là ở vương quốc sẽ yên ổn hơn…
Xam: (nhẹ giọng) – Ừ… chỉ cần còn sống, thì nơi nào cũng là nhà được.
Sau đó cả đoàn khởi hành
Đêm xuống. Trăng lên cao. Xam và Thiên ngồi trên xe ngựa cùng vài người khác , mắt hướng lên bầu trời.
Hàng ngàn vì sao lấp lánh trải dài trong màn đêm tĩnh lặng.
Thiên: – Bầu trời hôm nay… đẹp quá.
Xam: – Ừ. Những vì sao này… vẫn luôn ở đó. Dù bao nhiêu năm trôi qua, dù thế giới có thay đổi.
Thiên: – Ngày mai, mọi thứ sẽ khác...
Xam: (khẽ cười) – Phải. Nhưng con không một mình đâu, Thiên à.
Họ ngồi im lặng bên nhau, tận hưởng khoảnh khắc bình yên cuối cùng… trước khi hành trình bắt đầu.
7Please respect copyright.PENANA8f5Io54jwY
(Hết chương 0.1 )
7Please respect copyright.PENANApDpnXjZfqP
Cảm ơn bạn đã đọc đến hết chương 0.1!
Nếu có điều gì khiến bạn thích – hoặc không thích – hãy nói với mình nhé. Mình thật sự trân trọng mọi góp ý.
Một lần nữa, cảm ơn bạn rất nhiều!
7Please respect copyright.PENANAjF2kMmZGK6
7Please respect copyright.PENANAvlbK0GDnW9
7Please respect copyright.PENANAkKrKLQy9sI
7Please respect copyright.PENANA7UIu3NeTj7