Xoẹtttt— xoẹttt — xoẹt
‘Chết tiệt’
Adren tuyệt vọng nhìn cái hố đen đang chập chờn trên đầu, anh không thể ngừng chửi thề trong lòng lúc này.
Nhiệm vụ hôm nay đáng lẽ chỉ dừng ở việc thăm dò một di tích có dấu hiệu bị ô nhiễm bởi ma thú.
Thành viên cả đội đã chủ quan đến mức chẳng thèm đem theo bất cứ mục sư hay trị liệu nào mà xông thẳng vào di tích.
‘Ai mà biết được cái cổng này mở ra lúc nào chứ?! Đám chó đội thăm dò chuẩn một lũ vô dụng!’
Adren bỏ qua cái cổng chập trờn phía trên và ngó quanh.
Tất cả những gì còn lại ở đây là một đống đổ nát.
Những toà nhà nghiêng ngả, những khối bê tông khổng lồ và hàng ngàn tấm kim loại rỉ sét vương vãi khắp nơi.
Mặt đất cằn cõi có vài vệt nứt sâu hoắm, ở xa còn có vài cái cây trụi lũi đen sì.
Tuy vậy, thứ khủng khiếp nhất vẫn chưa tìm thấy
‘Khốn thật’
Adren lầm bầm, anh bò ra ra từ sau một tảng bê tông dường như là trần của một căn phòng nào đó. Thay vì đứng lên, anh quyết định tiếp tục bò đến một vị trí khác để thăm dò.
‘Chả thấy có một sinh vật sống nào…’
Cây chết, mặt đất rạn nứt, đống đổ nát của thành phố… tất cả đều gợi đến một thế giới đã diệt vong.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng chập chờn của cánh cổng càng khiến Adren lạnh toát.
Anh đã tìm kiếm và vẫn đang tìm kiếm…
Lũ quái vật.
Ngoại giới, hay thế giới bên kia cổng, đó là không gian bị huỷ diệt bởi các sinh vật ô nhiễm hoặc bị nền văn minh khác xâm lược.
Nhìn vào vết cào gần 1m trên tảng bê tông, Adren chắc chắn sinh vật ô nhiễm đang ở đây.
‘Có thể là cấp E hoặc D nhưng khá đông đấy’
Adren vẫn nhìn ngó khắp nơi, trong đầu anh lướt qua danh sách sinh vật ô nhiễm cấp E và D có thể xuất hiện ở đây.
Kíttt — kíttttt
Âm thanh như móng tay cào lên bảng xé toạc sự yên ắng. Adren cau mày, anh cúi thấp xuống nhìn qua khe hở trên bê tông.
‘…Cái quái gì vậy?’
Qua khe hở, Adren thấy một con chuột xám ngoắt cỡ chiếc xe hơi, thay vì đôi tai chuột hình tròn thì lại có cặp sừng nhọn hoắc trên đầu nó, và trên lưng con chuột còn có hai cái cánh dơi lở loét.
Adren kìm nén thức ăn đang tràn lên cổ họng. Anh nhận ra con chuột kia, không đúng hơn là một sinh vật ô nhiễm dị dạng đang lết về phía mình.
Nó đang lết tới từng chút một.
Dải máu đặc sệt dính đầy trên khoảng đất con quái vật lết qua.
‘Tởm thật chứ, mà hình như bị phát hiện rồi.’
Adren cảm thấy khá may khi phất hiện chân con quái đã bị chặt đứt nên nó mới phải lết tới chỗ anh. Dù là một đặc nhiệm rank D thuộc đội cận chiến, anh hiện tại không thể đánh lại con quái đã bị thương trước mặt.
Vũ khí biến mất, kỹ năng bị vô hiệu và di chứng từ cú sốc không gian là những gì Adren có.
Sột soạt — sột soạt
Khoảng cách dần thu hẹp, Adren lặng lẽ lùi ra sau chuẩn bị chạy thoát bất cứ lúc nào.
‘Phải ở đây tới khi cổng ổn định.’
Chỉ có thể hoàn toàn trở về thế giới cũ khi hố đen chuyển sang trắng. Đây là kinh nghiệm đồng thời là quy định của các đặc vụ trong đội thám hiểm.
Với tình hình này, Adren đoán cần thêm 2 giờ nữa để cổng ổn định và chuyển sang màu trắng.
Sột soạt — sột soạt — sột soạt —
Âm thanh lê lết ngày càng gần nhưng anh vẫn đứng yên đó. Adren nắm chắc dù chỉ còn 1m anh vẫn dư sức bỏ chạy khỏi con quái này.
Nhưng, Adren vẫn quá chủ quan.
Lặng lẽ.
Một cái bóng lặng lẽ tiếp cận.
Adren chỉ nhận ra sự hiện diện của thứ đó khi mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi anh.
Lập tức, Adren bật dậy, xoay người rồi tung cú đá toàn lực theo bản năng ——
Trống rỗng.
Cú đá rơi vào không khí.
Không có gì ở sau dù cho mùi hôi thối vẫn tràn đầy trong phổi.
‘Phía trên!’
Lần nữa, Adren ngước đầu lên thật nhanh đối diện bầu trời loang lổ sắc vàng.
Sự tĩnh lặng bao trùm. Tiếng lê lết của con chuột tởm lợm cũngg biến mất đột ngột.
Adren cảm thấy lạnh toát cả người, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng. Cơn ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chắn rồi từ từ bò dọc lên cổ chắn, bắp đùi,…
Lạnh lẽo như làn da của loài bò sát và… nhớp nháp?
‘!!! Đệt!’
Adren cúi xuống nhìn thấy một cục thịt thối, không, trông nó như xúc tu của bạch tuộc nhưng lại đang chảy ra chất dịch trong suốt dính nhớp. Nó đang không ngừng trườn lên, bám vào chắn anh.
‘Mẹ kiếp!’
Không cần biết nó là gì, Adren móc ra dao găm quân dụng, thứ còn sót lại sau khi bị đá đến thế giới này, dứt khoát chém đôi cái xúc tua khi nó sắp bò đến eo anh.
Dù bị chia thành hai nửa, nó vẫn ngọ nguậy, giãy dụa, chất dịch trong suốt phu ra từ những bó cơ trong xúc tu dần chuyển đen.
Dạ dày Adren sôi lên ùng ục, thức ăn trào lên lại bị ép xuống. Mùi hôi của thịt thối cả tuần trộn với mùi tanh tưởi từ cá chết vẫn lấp đầy khoang mũi và phổi,
Tay Adren siết chặt con dao hơn khi anh cảm thấy rõ ràng mặt đất đang rung lên nhẹ nhàng.
Lạch cạch — lạch cạch
Đá vụn từ những mảng bê tông rơi rớt khỏi các toà nhà.
Cơn rung chắn càng lúc càng lớn.
Nỗi bất an bóp nghẹt trái tim đang đập.
Thình thịch — thình thịch
Tiếng tim đập trùm kín lỗ tai của Adren.
‘…Sẽ chết mất!!!’
Từng tế bào trên cơ thể gào thét thúc giục Adren chạy trốn.
Chết.
Sẽ chết.
Thật sự sẽ chết.
Không phải là nỗi lo khi đột nhiên bị kéo vào cổng, không phải nỗi bất an khi nhìn thấy con quái chuột.
Phải chạy.
Thoát khỏi đây.
Rầm — ầm — ầm—
Mặt đất dần nứt ra, không phải bóng tối, từ dưới mặt đất những cái xúc tu thối rửa vụt lên, vài cái miệng mọc ra trên xúc tu khép mở phun ra thứ dịch trong suốt nhớp nháp.
Adren cố kìm lại cảm giác sợ hãi muốn chôn vùi não mình mà bắt đầu chạy không ngừng.
Sau lưng anh, vết nứt đang đuổi theo gần như chạm đến gót chắn.
Không, là con quái vật xúc tu đuổi theo anh.
Thình thịch — thình thịch — thình thịch
Trái tim Adren run rẩy.
Ầmmm —
“Ách!”
Trong khoảnh khắc cái xúc tu khổng lồ vỗ lên mặt đất, Adren vừa kịp lăn sang một bên thoát chết.
Nhưng, máu đang phun ra. Vết cắt sâu hoắm từ mảnh kim loại anh vô tình va phải làm đầu óc Adren tê dại.
Phải chạy.
Ầm — ầm ——
Con quái vật vừa sững lại khi để vụt mất con mồi lại ráo riết đuổi về hướng anh
Adren nhặt dao găm bị văng ra lúc chạy. Anh phải liều mạng để sống.
‘Nó không nhanh và thông minh quá. Mình có thể thử.’
Dao găm sắc bén loé lên rồi phóng đi như bay hướng thẳng về phía xúc tu nhớp nháp
Sinh vật ô nhiễm chỉ thấy rõ sự vật sống.
Phập
Éccccc—
Tiếng rống đau đớn xuyên thủng màng nhĩ Adren, ảnh kiềm lại cơn đau ở chắn tiếp tục lao đi.
Ầm — ầmmmm
Anh có thể nghe thấy đất đá vỡ nát sau lưng.
Song, có gì đó khác biệt.
Lẫn trong tiếng vỡ nát, có âm thanh của vòi phun nước. Mặt đất cằn cõi nứt toát dường như đang phun ra thứ gì đó.
Kécccc
Adren biết rõ con quái vật đã trồi lên khỏi mặt đất. nhìn cái bóng đen phủ lên mình cũng như áng chừng khoảng cách thứ kia to cỡ 1 chiếc xe tải.
‘Nó có thể là gì nhỉ?’
Con người luôn tò mò về mọi thứ.
Dù cho trái tim run rẩy, máu tuôn xối xả từ vết thương và anh vẫn đang chạy như điên..
Adren khẽ ngoái đầu liếc về sau.
Kéccc — kakakak — kéc
Anh đã thấy.
‘Đệt!!!’
Adren suýt vấp té, cảm xúc tởm lợm như khi thấy con chuột kia lại trồi lên.
Thực ra anh cũng thấy con chuột đó….!
Loài Kraken nổi tiếng với kích thước và sự tồn tại dưới biển sâu có thể phá huỷ hoàn toàn một toà thành.
Adren thấy ‘Kraken’ đuổi theo mình.
‘Nó còn chắng giống con mực!’
‘Kraken’ dùng cặp mắt ruồi lom lom nhìn theo con mồi phía trước. Trên mỗi cái xúc tu, trừ vài cái miệng khép khép mở mở, mọc ra một con chuột.
Đó là con chuột kì dị mà anh thấy ban nãy.
Nhưng lúc này miệng nó đang mở ra và trong đó là lúc nhúc xúc tua nho nhỏ quắn quéo không ngừng.
Trên tầng thượng toà nhà nghiêng ngả gần đó.
Thiếu niên khép hờ mắt dựa lưng vào cột bê tông xám xịt.
Làn da trắng nhợt nhạt. Mái tóc đen rối bù phủ kín nửa khuôn mặt.
cậu nghe thấy tiếng đổ vỡ, tiếng gào théc của loài vật bẩn thỉu,… và tiếng tim đập dồn dập
Thật nhộn nhịp.
Thật ồn ào.
Từ rất lâu rồi kể từ khi nơi hoang tàn này có sinh vật sống tồn tại.
Lũ rác rưởi hôi hám kia không phải vật sống.
cậu khẽ cúi đầu, xuyên qua tấm kính vỡ cậu thấy một khối thịt đang bò lết trên mặt đất.
Nó đang đuổi theo một sinh vật sống.
cậu chăm chú nhìn kỹ vào sinh vật kia, khá giống hình dạng này của mình nhỉ?
Adren ở dưới vừa vật vã thoát khỏi cú vỗ thân thiện từ con ‘Kraken’, khoé miệng ảnh rỉ ra dòng máu đen đặc.
“Bị cắn trúng rồi?”
Thiếu niên nhìn thấy máu đen và đỏ từ bước chắn khập khiễng của sinh vật kia, cậu phân vân một chút.
Cứu hay không cứu?
cậu nhớ, mẹ nói con người là loài biết giúp đỡ và cưu mang.
‘Chỉ một chút thôi.’
Bàn tay trắng bệch từ từ nâng lên, ống tay áo đen tuyền trượt dọc theo cổ tay thon gầy để lộ ra chiếc còng tay bạc lạnh lẽo.
Ánh sáng xanh lam nhạt dần tụ lại ngay đầu ngón tay cậu.
“Đi đi”
Quả cầu xanh lam vụt đi trong không khí để lại đường sáng mảnh.
Đã gần hai giờ trôi qua.
Adren khẳng định cánh cổng giờ đã trắng xoá và ổn định hơn bao giờ hết.
Nhưng làm sao để quay lại đó?
‘Mẹ kiếp, không lẽ phải chạy tới chết…! À hoặc bị thứ kia nhai nát!’
Anh không khỏi nghiến chặt hàm răng,
Kéccc — kakak — écccc
Con ‘Kraken’ vung vẫy đám xúc tu nhầy nhụa khiến đống dịch nhầy bay tung toé.
Nó không đủ nhanh để lập tức chợp lấy con mồi và không đủ thông minh để bẫy được con người.
Nhưng nó đủ mạnh để đè bẹp một kẻ trắng tay yếu ớt như anh.
Mất máu quá nhiều làm các giác quan của anh như bị dìm trong nước đầm lầy mùa đông.
‘…Hay thôi nhỉ…?’
Anh muốn từ bỏ.
‘Thà chết nhanh gọn còn hơn.’
Adren là loại người dễ dãi với cuộc sống, anh cũng không có gì để nuối tiếc.
Cảm giác giãy dụa cầu sinh thật tồi tệ làm sao.
Ngay lúc anh định tìm một tảng đá hay vết nứt để kết thúc cuộc đuổi bắt vô nghĩa này thì ——
Éccc ——
Tiếng gào rống của con mực lai tạp vang vọng.
Song, không gian lại im bặt.
Anh bị tiếng gào làm cho loạng choạng mém ngã vào một thanh kim loại nhưng đã kịp giữ vững. Anh ngần ngại liếc lại phía sau.
‘…Đệt!’
Adren không biết trong hai giờ qua anh đã chửi thề bao nhiêu lần.
Nhưng chắc chắn lần này không phải vì ghê tởm hay sợ hãi.
Anh nhìn tảng đá toả ánh xanh lam đã từng là con mực, à không ‘Kraken’, sừng sững ở đó.
“Lại cái quái gì nữa….?!”
Anh sắp gục ngã với cái thế giới chết tiệt này rồi.
22Please respect copyright.PENANA4gkzNOb1F5