Bóng tối dày đặc, lạnh lẽo.
Hàn Thanh chớp mắt, hàng mi dày phủ lên tạo thành cái bóng mờ trên gương mặt cậu.
Cậu mệt quá.
Không cảm giác được bất cứ thứ gì.
Dù đã dần quen với cảm giác lạc lõng này, nhưng chỉ vừa chạm vào tia nắng thì chẳng muốn buông tay nữa.
Cậu vẫn bị nó nuốt chửng, bóng tối bên trong chính cậu.
‘Phải kiên nhẫn.’
Không gian xung quanh bắt đầu vặn xoắn.
Gruuuu—
Con vật dùng móng vuốt sắc nhọn xé toạc bóng tối.
Cậu nhìn thứ gớm ghiếc vừa xuất hiện, nó cũng phải to gấp năm lần con mực bẩn thỉu khi trước.
Cậu vẫn nằm đó, mở to mắt đối diện với gương mặt biến dạng của con vât.
Trong đôi mắt xanh lam lạnh nhạt của cậu phản chiếu hình ảnh móng vuốt đen kịt vụt tới.
Grao—
‘Một chút nữa thôi.’
Không gian lại chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Tại trụ sở văn phòng Liên minh Celeron chi nhánh Forgeon.
Đèn phòng thẩm vấn đã sáng liên tục ba giờ đồng hồ.
Adren mệt mỏi tựa lưng vào cái ghế nhựa đơn sơ, anh nhìn vị trưởng ban thứ tư đã thẩm vấn mình về bản báo cáo tại di tích trên núi Monte 2.
“Vậy, cậu bị dịch chuyển đến mạt giới, chạy trốn khỏi một con ‘Kraken’ đột biến và trở về nguyên vẹn?”
“Vâng, đúng vậy.”
Anh phát ngán với đống câu hỏi lặp lại này, ban đầu còn có chút lo lắng vì phải che giấu sự xuất hiện của tên nhóc kia nhưng hiện tại anh chỉ thấy phiền.
‘Ngay từ đầu, sai sót là do sự bất cẩn của đội thăm dò cơ mà? Sao mình lại bị coi như tội đồ chứ??’
Ghế nhựa cứng ngắc khiến lưng anh hơi đau, cảm giác càng khó chịu hơn.
Ngồi đối diện anh, trưởng phòng Tài Nguyên cau mày nhìn vào bản báo cáo sơ sài trên tay.
Anh thầm thở dài, lão già này là tệ nhất.
Trưởng phòng Holley nổi tiếng với sự khắc khe và kỷ luật.
Còn anh, Adren Valorhart, chỉ là một đặc vụ quèn cấp D trong trụ sở, là người tuỳ tiện buông thả.
‘Mình biết lão này luôn khó chịu với mình mà…’
Khi anh đang nhớ lại những lần bị trừng mắt bởi lão Holley thì cánh cửa phòng thẩm vấn bật ra một cách mạnh bạo.
“Đã đủ rồi, trưởng phòng Holley, nếu ông tiếp tục cuộc phỏng vấn vô nghĩa này, bên trên sẽ phái người xuống thẩm tra toàn bộ chi nhánh!”
Adren thấy vị đội trưởng già nua gần năm mươi tuổi nhăn mặt bước vào từ bên ngoài.
James Solgard, đội trưởng đội cận chiến 6, một trong số ít đặc vụ cấp B tại chi nhánh Forgeon.
Anh cứ tưởng phải hơn nửa tiếng nữa ông mới đá cửa xông vào. Có lẽ ông đã báo lại với cấp trên đây chỉ là một cuộc phỏng vấn đơn giản và đến đây nhanh nhất.
Đội trưởng James luôn nổi danh với sự thiên vị với đám nhóc trong đội của mình, dù chúng có lỡ tay đưa vài thành viên đội thăm dò vào viện đi nữa.
Anh từ từ đứng dậy, mặc kệ ánh mắt càng lúc càng hung dữ của trưởng phòng Holley sải bước ra khỏi phòng.
Khi lướt qua James, anh nhẹ nhàng vỗ lên vai ông như lời cảm ơn rồi cứ thế rời đi.
‘Không sao, họ sẽ tự biết mà giải quyết.’
Anh hiểu rõ việc bản thân chỉ bị nhốt trong ba tiếng đã là nhẹ nhàng rồi.
Một cánh cổng không xác định đột ngột xuất hiện ở Grisalle, nơi vốn đã có gần ba mươi cổng và ổn định suốt mười năm qua.
Hơn nữa, trong cánh cổng lại xuất hiện sinh vật biến dị chưa từng thấy, con ‘Kraken’ đáng lẽ chỉ ở dưới biển lại có thể trồi lên từ mặt đất.
Cả chi nhánh trở nên rối loạn ngay khi anh nộp bản báo cáo lên.
Adren đi thẳng đến văn phòng đội cận chiến 6, anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Cũng không thể làm khác được, ở nhà anh vẫn còn trái bom chưa biết có phát nổ hay không mà.
Anh lướt qua hai chiếc bàn trống ở dãy đối diện, đã hai ngày trôi qua từ khi anh rời khỏi mạt giới.
‘Hm, nốt hôm nay là sẽ chỉ có hai người mất tích nhỉ.’
Đội cận chiến được quy định phải có ít nhất tám thành viên, lần này chỉ có bảy trong tổng số chín người trở về.
‘Mong là họ không điều chuyển tên nào quái gở đến.’
Anh vừa nghĩ vu vơ vừa thu dọn đồ mà chẳng để ý sau lưng.
“Nghe bảo cậu còn mang về một đứa trẻ vô tình lạc vào cổng à?”
Anh giật mình, quay đầu nhìn tên vừa phun ra câu nói với giọng điệu mỉa mai.
“Cậu có ý kiến gì à?”
’Trời ơi, sao cứ phải đụng trúng tên này vậy.’
Khoé môi Adren giật giật, anh cố gắng không để lộ sự ghét bỏ ra mặt.
Darian Solgard, một trong hai đứa con trai đáng tự hào của vị đội trưởng già và cũng là người khinh thường anh hơn cả lão già Holley.
Dù là con ruột nhưng tên hề này chẳng duy truyền được chút xíu gen trội nào từ cha hắn.
“Ha ha, tôi chỉ hỏi thôi mà? Ai lại dám có ý kiến với đặc vụ Adren ưu tú của chúng ta chứ.”
Lại là cái giọng này.
Chỉ vì bản thân là đặc vụ cấp C vào trụ sở với thành tích hàng top mà hắn luôn vểnh mặt hất cằm với anh.
Anh chán nản chỉ muốn mau kết thúc cuộc đối thoại ngu ngốc này và về nhà trông trẻ.
“Ừ, tôi là đặc vụ ưu tú nên rất bận rộn, nên mời anh Darian rảnh rỗi tránh ra giúp cho.”
Anh thản nhiên lướt qua Darian với vẻ mặt khó chịu cạnh cửa ra vào.
‘So với tên này, có lẽ anh trai điên khùng của hắn còn tốt hơn đấy.’
Nghĩ là thế nhưng chỉ cần nhớ tới cảnh tượng người kia bóp nát đầu ma thú anh đã ớn hết cả người.
‘Haiz, xung quanh chẳng có ai là bình thường.’
Adren nhanh chóng đi thang máy xuống thẳng hầm xe, anh leo lên con xe bay đen tuyền của mình phóng thẳng về nhà.
Hai ngày rồi.
Tính cả hôm nay, tên nhóc kia đã bất tỉnh suốt hai ngày.
Cũng vì vậy mà anh chưa thể đem cậu đi đăng kí dưới danh nghĩa nạn nhân.
Những ngày qua, nhiệt độ trong nhà anh gần như luôn dưới mười độ, hệ thống cảnh báo nhiệt luôn trong trạng thái tối đa công suất nhưng chỉ duy trì được khoảng chín độ tám.
Chỉ mỗi số đá năng lượng phải trả cho hệ thống nhiệt đã đủ để Adren mua luôn căn hộ bên cạnh rồi.
Nhưng nếu không dùng tới, có lẽ cả căn hộ của anh sẽ biến thành tủ dông tự nhiên mất.
Đã vậy chiếc vòng kia cũng im lìm, dù anh có dùng cách gì để thử thăm dò đi nữa.
Haaaa
Adren thở dài sâu sắc, anh đang cảm thán về cuộc đời đầy trắc trở của mình.
‘Cũng may chỉ số trên PPS vẫn y nguyên, chứng tỏ mình còn là con người.’
PPS, hệ thống định tính cá nhân do VIện khoa học tư nhân Genius phát triển nhằm hỗ trợ chỉ số sinh mệnh, sức mạnh đồng thời kích phát tiềm năng của con người.
Khi mới ra mắt, nó gây tranh cãi vô cùng lớn về các vấn đề nhân quyền, bảo mật, an toàn…
Nhưng chẳng có ai là không muốn trở thành kẻ mạnh.
Đó là lí do mọi vấn đề đều kết thúc chỉ trong vài tháng đầu với sự đón nhận hoàn toàn từ toàn bộ người dân lục địa Celeron.
Và, PPS chỉ dành cho con người, bất kì sinh vật biến dị nào cố gắng sử dụng nó đều sẽ hiển thị cảnh báo mức I và bị khống chế bởi đội trị an từ trụ sở Liên minh gần nhất.
Việc PPS vẫn cho phép anh truy cập bảng trạng thái chứng tỏ Hàn Thanh không phải nguồn ô nhiễm hay Adren chưa bị đồng hoá bởi sinh vật ô nhiễm nào.
Cạch.
Bíp – bíp – bíp.
Âm thanh cảnh báo quen thuộc từ hệ thống an toàn trong nhà vẫn vang lên đều đặn.
Adren đưa tay vuốt lên bề mặt thiết bị nhận diện, toàn bộ căn nhà dần sáng bừng lên.
Mặt trời vẫn còn trên cao, hiện tại mới khoảng ba giờ chiều, nhưng rèm trong nhà đều bị kéo lại kín mít.
‘Ha, mình nhớ ánh sáng mặt trời quá đi, mà nếu mở màn ra bên ngoài cũng chỉ đen kịt…’
Chẳng hiểu sao từ khi làn khói kia biến mất, khung cảnh nhân tạo bên ngoài cửa sổ bị nhiễu loạn rồi tắt ngúm.
Thay vì nhìn cửa sổ đen kịt, anh thà nhìn cái rèm cửa xám nhạt của mình còn hơn.
Đôi giày chiến đấu tự động biến mất ngay khi chân anh đặt lên thảm trải sàn mềm mại.
Cánh cửa phòng cho khách đã bị phủ một lớp băng mỏng.
Anh ghét cái cảm giác lạnh lẽo đang điên cuồng lan ra trên từng tấc da thịt.
Anh dứt khoát chui vào phòng tắm, cánh cửa cách nhiệt giúp nước nóng vẫn bốc hơi nghi ngút bên trong.
Bộ đồ đen bó sát của đội cận chiến bị vứt bừa xuống sàn nhà, Adren bước thẳng vào hồ nước nóng.
Hồ nước nóng thoải mái khiến anh thả lỏng.
‘Quả nhiên, mình vẫn không thể chịu được lạnh mà.’
Khi Adren định vừa ngâm nước nóng vừa ngắm cảnh đêm thành phố thì…
Títttttt
Tiếng kêu quen thuộc.
Âm thanh đinh tai nhức óc của cái còng tay.
‘…! Mẹ kiếp!!’
Anh bước vội ra khỏi hồ nước, đưa tay vuốt nhanh qua màn hình điều khiển lơ lửng bên cạnh thay cho mình bộ đồ chống lạnh.
Anh tức tốc lao ra khỏi phòng tắm đá tung cửa phòng cho khách.
Trên chiếc giường trắng vốn mềm mại giờ đây đã biến thành một tảng băng, Hàn Thanh ngồi trên giường quay sang nhìn người vừa thô lỗ xông vào.
“Cậu…!”
Adren im bặt.
Mồ hôi lạnh túa ra bên trong bộ đồ chống lạnh.
Có gì đó khác biệt.
Đôi mắt vốn xanh trong lạnh nhạt của cậu…
Một bên đồng tử Hàn Thanh mang màu vàng óng lấp lánh.
Màu vàng kim còn sáng chói hơn cả mái tóc anh.
“Cậu…mắt của cậu—”
“Tôi vẫn là con người.”
“Hả…?”
Câu hỏi Adren bị cắt ngang bởi giọng nói còn lạnh hơn cả trước đây.
Bị cậu nhìn thẳng vào như vậy thật ra anh cũng rất lạnh.
Thêm cả câu khẳng định dù chẳng có chút xíu uy tín nào của cậu.
‘Hay là giờ mình cứ đóng cửa lại rồi bỏ chạy nhỉ?’
Anh thấy cậu từ từ dời mắt khỏi mình như thể đang… lãng tránh?
“Chỉ là không lớn lên thôi mà…”
“Cái gì cơ?”
Đầu óc chậm chạp của Adren dần xoay chuyển.
‘Cậu ta đang nói cái gì vậy???’
Nhưng dù có xoay thêm bao nhiêu vòng nữa anh vẫn không hiểu nổi tên nhóc kia muốn nói cái gì.
“Nên là, muốn ngủ trên giường thôi, có được không?”
Hàn Thanh ủ rũ.
Vừa mới tỉnh dậy, cậu giật mình nhận ra kì ngủ đông của mình đã đóng băng cả căn nhà của con người ngây thơ mất rồi.
Cậu muốn thu hồi lại đống năng lượng bị rò rỉ ra để khôi phục như cũ thì cái còng tay phiền phức kia lại cứ la lối inh ỏi lên.
Nếu trước khi thấy cái giường này thì cậu có thể cứ thế rời đi nhưng mà hiện tại…
Cậu thực sự không nỡ.
Hàn Thanh cụp mắt, cậu hoàn toàn không hề hay biết bộ dạng hiện tại của mình mới là thứ gây sốc cho con người ngu ngốc kia.
Cậu lấy tay mặc lại bộ hán phục trước đó mặc kệ nó đã trở nên quá khổ với cơ thể hiện tại.
“Khoan đã, nhóc tính làm gì?”
“?”
Cậu quay đầu sang nhìn Adren vẫn đứng một bên, dù bên trong bộ đồ đó anh đang run lên cầm cập.
‘À, lạnh.’
Bàn tay trắng bệch gầy gò nâng lên, khí lạnh xung quanh từ từ tụ lại quay về trong cái vòng tay mảnh.
Vòng tay lam nhạt loé sáng nhẹ nhàng như thể đáp lại cậu.
Cậu chỉ liếc nhìn nó một cái, không nói gì. Ánh sáng quanh vòng tay lại ỉu xìu xuống.
Nhiệt độ trong phòng dần ấm lên, tiếng kêu của hệ thống an toàn cũng biến mất theo.
Adren chết lặng nhìn một loạt diễn biến trước mặt.
Anh cũng chẳng biết làm sao nữa.
Anh nhìn tên nhóc giờ đây còn cao chưa tới vai mình, ngần ngại hỏi lại.
“Giờ cậu tính đi đâu hả?”
“?”
Quả nhiên, đáp lại anh vẫn là ánh mắt khó hiểu, lần này nó còn rõ ràng hơn trong đôi mắt hai màu kia.
“…Mắt của cậu bị gì hả?”
“? À, một lát là ổn thôi.”
Câu trả lời hời hợt như thể chuyện này chả có gì quan trọng.
Anh giơ tay đỡ trán, dứt khoát đóng luôn cửa phòng lại, đề phòng tên nhóc ngu ngốc này lại làm gì đó điên rồ.
Anh nhìn tên nhóc vẫn lưu luyến không rời với cái giường mềm mại mà chẳng thèm đoái hoài tới mình.
‘Điên mất thôi.’
Anh không muốn giữ lại một quả bom bên cạnh.
Nhưng anh cũng không thể ném một quả bom vào thành phố.
Là con người, anh phải có ý thức trách nhiệm với xã hội.
“Cậu thích cái giường đó hả? Vậy cứ ở lại đ—”
“Được.”
“….”
Adren sâu sắc cảm thấy bản thân giống như vừa bị gài.
Anh nhìn tên nhóc vừa dứt khoát đồng ý đề nghị của mình, ngay khi vừa dứt lời cậu đã lại nằm rạp xuống giường, nhắm mắt.
‘…Bất tỉnh nữa rồi à?’
“Ít nhất, ngồi dậy nói chuyện chút đi.”
Anh mệt mỏi đưa tay vuốt màn hình tuỳ chỉnh, thay đổi bộ đồ chống lạnh thành áo thun quần dài đơn giản.
Có lẽ hình dạng trẻ con 13 14 này khiến anh cảm thấy mối nguy hiểm từ tên nhóc đã giảm xuống dưới cả mức an toàn.
“Không được đâu, mệt lắm.”
Bộ dạng đưa lưng về phía anh hoàn toàn từ chối giao tiếp.
Hàn Thanh thực sự rất mệt.
Vừa tỉnh dậy đã phải dùng tới sức mạnh, còn phải lo lắng việc mình có trở thành vô gia cư hay không.
Bây giờ cậu chỉ muốn nhắm mắt ngủ một chút thôi.
Sau khi tỉnh dậy, dù Adren có muốn đuổi cậu đi hay muốn mượn sức mạnh của cậu đều được.
Nên là, Hàn Thanh liền mặc kệ mọi thứ chìm vào giấc ngủ sâu.
Không gian tĩnh lặng, thậm chí còn khó nghe thấy tiếng thở đều đặn yếu ớt từ tên nhóc trên giường.
Haaaa
Adren thở dài đầy cảm thán, ai mà biết liệu lần tới tên này tỉnh lại là khi nào?
Thay vì đứa trẻ, anh thấy mình giống đang nuôi một con cáo tuyết.
Con cáo vừa gian manh vừa lười biếng.
ns216.73.216.205da2