Tia nắng ấm áp len lỏi qua tấm rèm hắt vào căn phòng ngủ.
Người trên giường xoay người lại, vùi đầu vào chăn.
Hôm nay là bắt đầu chuỗi ngày nghỉ phép nhàn nhã của Adren.
Chuyến thăm dò di tích ở núi Monte 2 giúp anh tranh thủ được bảy ngày phép quý giá.
‘…Mình sẽ ngủ thêm một lát nữa.’
Viuuuu—
Ngay cả thời tiết cũng thật mát mẻ
Ngay khi Adren chuẩn bị chìm vào mộng đẹp với những cơn gió nhẹ nhàng.
‘…Từ từ, gió?’
Căn hộ của anh nằm ở tận tầng hai mươi mà nhỉ?
Và Adren nhớ rõ trước khi ngủ anh đã đóng toàn bộ cửa thông qua hệ thống tự động.
Anh bật dậy hốt hoảng.
“…! Sao nhóc lại ở đây?!”
Anh nhìn thấy tên nhóc đáng lẽ không nên xuất hiện trong phòng ngủ của mình, đang ngồi khoanh chân trên bệ cửa sổ.
Xung quanh cậu, gió vờn quanh từng cơn, nhẹ nhàng thổi bay vạt áo đen rộng thùng thình khoác hờ trên cơ thể cậu.
Hàn Thanh chỉ khẽ liếc về phía anh, trong mắt cậu Adren chẳng khác gì con mèo đang xù lông hoảng hốt, có chút ngu ngốc.
Cậu đã ngồi đây từ lúc mặt trời mọc rồi.
Khung cảnh bình minh lần đầu trông thấy khiến cậu ngắm mãi không rời.
Lần đầu thấy ánh sáng thì nó đỏ rực và ấm áp, lần này nó lại có màu cam nhẹ nhàng tuyệt đẹp.
Cậu nghĩ, những gì cha miêu tả trước đây thật ra còn quá ít.
Cậu lại nhìn ra cửa kính, tia nắng ban mai phản chiếu vào đôi mắt hai màu làm nó càng thêm lấp lánh.
“Nói chuyện.”
“…Hả?”
Adren sửng sốt, đột nhiên sáng sớm vừa tỉnh dậy đã thấy có kẻ đột nhập vào phòng mình ngồi trên bệ cửa sổ ngắm mặt trời mọc là cảm giác gì?
Và hiện tại, kẻ đột nhập đó còn ra lệnh cho anh mở miệng nói chuyện?
Đây là nhà anh mà?!
“…Nói gì cơ?”
Nhưng dù có khó chịu đến mức nào, Adren vẫn phải kiềm chế, anh chẳng muốn nếm thử sức mạnh của tên nhóc đáng sợ này đâu.
Hàn Thanh dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài quay sang nhìn anh, gương mặt cậu vẫn vô cảm.
“Hôm qua, anh muốn nói chuyện mà.”
Anh nghe thấy cậu hờ hững trả lời, trong giọng nói còn có chút vẻ ghét bỏ.
‘Cậu ta chê mình phiền phức đó hả?’
Anh bình tĩnh lại. chậm rãi bước xuống giường đi thẳng về phía cửa.
“Nếu vậy thì cậu phải gõ cửa chứ sao lại vào thẳng phòng—”
Adren há hốc miệng.
Anh nhìn cánh cửa phòng, à không, giờ đây chỉ còn lại khung cửa trơ trọi ở đó, lặng người.
Chẳng cần hỏi anh cũng biết ai là thủ phạm.
Giờ thì, ai mới là người thực sự phiền phức?!
Nửa tiếng sau.
Sau khi dựng lại một cánh cửa khác nhờ hệ thống tuỳ chỉnh, Adren ngồi trên ghế sô pha xám nhạt, nhìn tên nhóc ‘phá phách’ đối diện.
Cậu ngồi trên chiếc ghế số pha đơn cùng màu, bộ hán phục đen trắng quá khổ đã thay thành bộ quần áo ở nhà đơn giản.
Hàn Thanh cảm thấy thật kì lạ, cả cái áo này, cái quần này nữa.
Không có đai lưng, còn ngắn nữa chứ.
Cậu có chút không quen.
“Được rồi, nói đi.”
Cậu thôi việc kéo tay áo, ngước mắt nhìn người đối diện.
Ban nãy, khi nhìn thấy cánh cửa, con người này đã khá sốc.
Nhưng mà, cửa không mở được thì phải phá chứ nhỉ?
Không phải con người thường làm vậy à?
‘Ổn mà nhỉ?’
Cậu có cảm thấy hối lỗi chút xíu, mà cũng không đáng kể lắm.
“Xin lỗi.”
Cơ mà nếu muốn ngủ giường mềm mại thì phải biết nhận lỗi.
“Gì cơ?”
Adren bất ngờ, anh không nghĩ mình sẽ nghe được lời này.
‘Tên này mà cũng biết xin lỗi á?’
Tuy nhiên, anh chẳng thấy chút ăn năn hối cải nào trên gương mặt đối phương.
Thậm chí, qua cặp mắt hai màu đó, anh còn thấy sự khó hiểu lẫn chút phiền chán.
‘…Thà đừng nói còn hơn.’
Lời xin lỗi không hề chân thành thì làm sao đả động người khác.
Anh quyết định chuyển sang chủ đề khác, cái đáng quan tâm nhất hiện tại.
“Tiếp theo, cậu tính sao?”
“?”
Ánh mắt khó hiểu quen thuộc, bộ dạng ngu ngơ cũng quen thuộc không kém.
‘Trời ạ, biết ngay tên nhóc này là mớ rắc rối mà.’
Lần nữa Adren khẳng định dính vào cậu là lựa chọn vất vả nhất cuộc đời này.
“Có thể, ừm, sức mạnh của tôi.”
“Thì?”
Anh không hiểu tên nhóc này muốn nói cái gì.
“Cho anh mượn đó.”
“Không.”
Sức mạnh của Hàn Thanh?
Loại sức mạnh điên rồ có thể san bằng mọi thứ ấy hả…!
Có con người bình thường nào lại muốn sở hữu thứ đó khi đang sống cuộc đời bình yên không?!
Anh dứt khoát từ chối, không cần thứ đó anh vẫn sống tốt trong cái thế giới hỗn loạn này.
“Bây giờ, tôi sẽ đăng ký cho cậu làm nạn nhân vô tình bị lạc vào cổng với bên trụ sở.”
Anh đưa ra đề nghị, đây là ý tưởng tuyệt vời để giấu nhẹm sức mạnh cũng như xuất thân bất chính của cậu.
Còn về việc làm sao một đứa nhóc 14 tuổi có thể sống sót ở mạt thế à?
‘Mình có cần quan tâm không? Đó vốn là việc của đám hậu cần mà!’
Adren thầm cảm thán sự sáng suốt của chính mình, anh lấy ra tờ khai đăng ký trong ngăn chứa không gian.
‘Riêng mấy thủ tục rườm rà này thì chẳng tiến bộ chút nào.’
Cơ mà, chút phiền phức nho nhỏ này không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của anh.
Trong khi anh vẫn đang tự đắc nghĩ về mớ rắc rối vừa vứt sang đám nhân viên hậu cần thì—
“Không muốn.”
“Gì cơ?”
Anh nghi hoặc nhìn tên nhóc đối diện đang ngước cặp mắt đáng thương về phía mình.
“Muốn ngủ giường cơ.”
“Aaaa, nghe này, sau khi làm xong nhóc vẫn sẽ được ngủ giường—”
“Không muốn đâu.”
“Nhưng mà, cậu vẫ—”
“Không muốn mà.”
“…..”
Anh hoàn toàn câm nín.
‘Thật luôn đó hả???’
Anh nghi ngờ tên nhóc này vốn dĩ không phải lưu luyến cái giường, mà là có ý định ăn bám mình!
Anh lạnh mặt, giữ im lặng.
Trong những tình huống thế này, bên nào im lặng lâu hơn thường sẽ thắng…!
Hàn Thanh thấy người đối diện ngả lưng ra sau, quay đầu sang hướng cửa kính bên cạnh.
Thái độ từ chối nhận nuôi quá rõ ràng.
Cậu cúi xuống bắt gặp tờ giấy nằm im lìm trên mặt bàn trong suốt.
Cậu hơi ngần ngại.
‘Dùng vũ lực?’
Cậu gạt phăng suy nghĩ vừa loé lên trong đầu.
Mấy con mèo trước đây cậu thấy, dù nhỏ hay lớn, bọn nó đều sẽ phát rồ lên khi cảm thấy bị đe doạ.
Hàn Thanh cụp mắt, duf tồn tại khá lâu thì cậu vẫn là một đứa trẻ.
‘Làm sao đây?’
Khoảng lặng giữa cả hai kéo dài.
Chỉ là, cậu không mất quá lâu để nghĩ ra cách giải quyết.
“…Thật ra, nhóc có thể ở đây.”
“?”
Cậu ngước đôi mắt đầy hoang mang nhìn Adren.
Thật ra, anh cũng chỉ tỏ thái độ vậy thôi.
‘Mình vẫn là không thể thả một quả bom vào thành phố.’
Tên nhóc này không đùa được đâu.
Và sẽ còn tệ hơn nếu giao nhóc này cho trụ sở.
‘Ai mà biết đám viện nghiên cứu điên khùng đó định làm gì?’
Anh tin tưởng, mặc cho là ai, tên nhóc này sẽ thổi bay họ nếu thấy khó chịu.
Mà, chẳng biết sao, Adren cảm thấy nên giữ cậu lại.
‘Chắc mình cũng điên thật rồi.’
Anh chỉ có thể nghĩ như thế.
Hàn Thanh chăm chú nhìn anh, cậu thấy rõ anh bối rối cỡ nào. Hẳn anh vẫn đang đấu tranh nội tâm.
Tuy nhiên, cậu đã thấy.
Khói xanh lượn lờ qua lại sau lưng anh, rất nhạt, nó gần như sắp tan vào không khí.
‘À, hiểu rồi.’
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua chiếc vòng mảnh trên cổ tay.
Chiếc vòng rung lên từng chút.
Có lẽ, cậu hiểu sao mình có thể an toàn qua khỏi thời kì ngủ đông rồi.
Lúc cậu ngủ quên, thứ khác lại mở mắt rồi.
Cho tới hiện tại, cậu thậm chí còn không duy trì được hình dạng trưởng thành lúc đầu, cả màu mắt cũng bị lộ.
Hàn Thanh nheo mắt, chỉ có những lúc như vậy, thứ này mới hữu dụng chút ít.
Cậu tập trung sự chú ý vào người đối diện, anh vẫn giữ nguyên tư thế tựa lưng ra sau nhưng đã quay sang nhìn cậu.
“Tôi sẽ trả phí.”
“Im đi, đứa nhóc như cậu thì làm—”
“Sẽ trả.”
Adren cảm giác có gì đó sai sai.
‘Sao tên này khẳng định dữ vậy? Cậu ta tính đi cướp ở đâu hả?’
“Vậy kí vào đi, yên tâm, cậu vẫn được ở lại đây.”
Thôi, anh quá mệt mỏi để quan tâm cái ‘phí’ kia là gì và từ đâu ra.
‘Nhanh chóng kết thúc mọi chuyện rồi đi ngủ thôi.’
Anh đáng lẽ nên tận hưởng ngày nghỉ phép của mình thay vì ngồi nói nhảm với tên nhóc ngu ngốc này.
Nhưng, đợi mãi mà đối diện chẳng có động tĩnh gì.
Adren khó hiểu, sao còn chưa kí?
Khi anh bắt gặp ánh mắt mờ mịt của ai đó, anh khựng lại.
‘…Đừng nói là…’
Anh ngập ngừng, thật đó hả?
“Ký cái gì cơ?”
Câu hỏi tưởng chừng vô tri lại khiến Adren không nén được thở dài.
‘Haaaa, đáng lẽ mình nên nghĩ đến nó…’
Một tên nhóc, còn chưa biết là người hay gì, mặc quần áo phương đông, bước ra từ mạt giới.
Việc cậu vẫn nói chuyện bình thường suốt thời gian qua khiến anh quên mất, họ vốn chẳng cùng thế giới, khác biệt về ngôn ngữ.
Dù văn hoá giữa các thế giới là tương đồng, thì điểm đặc trưng của mỗi nơi là ngôn ngữ.
‘Vậy là, cậu ta chỉ nghe, nói chứ chả viết được chữ nào ở đây nhỉ?’
Anh rơi vào trầm tư, dạy đời và dạy học là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Anh có thể lên mặt với đám người ở trụ sở, có thể dành cả tiếng để đôi co với tên khốn Darian.
Nhưng, dạy chữ viết cho một đứa trẻ, ừm, còn là đứa trẻ có thể thổi bay anh bất cứ lúc nào…
Hơn nữa, trong thành phố Forgeon này, à không, trên cả lục địa Celeron này chưa chắc có ai biết dạy chữ cho trẻ con.
Con ngưười ở đây từ khi sinh ra đã được cấy sẵn dữ liệu cơ bản, nhận thức về bản thân, người khác, thế giới đều nằm sẵn trong đầu.
Ngay cả đứa nhóc 1 tuổi còn nắm rõ phương thức vận hành của màn chắn năng lượng sử dụng nguyên lý nén vật chất.
“Sách.”
“Hả?”
Anh hỏi lại, nói chuyện nhiều lần mà anh vẫn chả hiểu tên nhóc đối diện muốn nói gì.
“Chỉ cần sách thôi.”
Hiểu được sự lo ngại của Adren, Hàn Thanh từ tốn đáp lại.
“Tôi thông minh lắm đó.”
Cậu không nói dối đâu.
Vốn dĩ, cậu vẫn luôn rất thông minh mà.
Đúng hơn là, cậu phải như thế.
Chiếc vòng trên cổ tay trái khẽ siết lại như đồng tình với lời cậu nói.
‘Hừ.’
Hàn Thanh ghét bỏ, dứt khoát phớt lờ nó.
Cậu cũng thấy cái còng bạc vẫn nằm y nguyên ở đó.
‘Quả nhiên, chỉ gỡ được sợi xích.’
Không bất ngờ gì, nếu Adren gỡ được cả cái còng này thì thứ có vấn đề ở đây là cậu rồi.
Vài phút sau.
Trên chiếc bàn gỗ ta lớn giữa phòng sách, thiếu niên mặc áo thun trắng quần đùi ngồi khoanh chân tựa vào cạnh bàn.
Chiếc ghế gỗ cứng ngắc khiến cậu khó chịu.
Hàn Thanh khép lại cuốn sách cuối cùng, đặt nó lên bàn rồi trượt xuống đất.
Cậu thích thảm lông mềm mại, ấm áp hơn cái ghế gỗ lạnh lẽo đó.
Adren đứng một bên kinh ngạc đếm số sách trên bàn.
‘Gần mười lăm quyển, chỉ trong hai mươi phút thôi sao…?’
Tất cả đều là sách ngôn ngữ, chỉ với từng ấy, tên nhóc này hiện tại đã nắm rõ cơ bản của bốn lục địa, năm chủng tộc khác nhau.
Thật ra, với người sống ở Celeron – Đế chế khoa học công nghệ, việc thông thạo các ngôn ngữ giống như một loại bản năng khắc vào trong gen di truyền.
Thế nhưng, tên nhóc này hơn nửa tiếng trước còn chẳng đọc được đồng hồ điện tử mà?
‘Ừm, mình là người bình thường, nên ngạc nhiên là đúng rồi nhỉ?’
Với tư cách là thành viên của cộng đồng người thường ở Celeron, Adren chỉ thạo mỗi ngôn ngữ ở lục địa phía đông.
Anh vuốt bảng điều khiển, dọn hết đống sách trên bàn.
Anh lấy ra tờ đăng ký nạn nhân mắc kẹt ở ngoại giới đặt lên bàn gỗ, khoanh tay, cúi đầu xuống.
“Điền thông tin của cậu vào đi.”
Hàn Thanh, vẫn ngồi im dưới sàn nhà trải thảm lông, ngửa cổ nhìn lên cái bàn lúc này cao hơn mình, im lặng.
Cậu khẽ động ngón tay, chiếc vòng hiểu ý, vươn ra sợi dây mỏng quấn lấy tờ giấy treo lơ lửng trước mặt cậu.
Adren thấy cảnh này, cảm thán trong lòng, tiện lợi thật nhỉ?
Chiếc vòng còn chu đáo lấy cả cây bút máy anh để trên bàn.
Anh có chút tò mò, không biết tên nhóc này sẽ điền cái gì.
Chỉ là, con cáo lười biếng nào đó ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm quăng cho tờ giấy.
Sợi dây quấn lấy cây bút lắc lư vài cái với cậu.
Có lẽ nhận ra mình bị phớt lờ, sợi dây hơi rũ rượi, siết lấy cây bút từ từ điền vào tờ giấy.
Họ tên: Hàn Thanh.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 14..
…
Cứ thế, khoảng trống dần được lắp đầy.
Anh nhìn thấy sợi dây lưu loát điền hai cái tên vào cột ‘Cha’, ‘Mẹ’.
Họ tên (Cha): Hàn Kiến Nguyệt.
Họ tên (Mẹ): Aylin Selaris.
Và, tình trạng cả hai đều là ‘Đã chết’.
Anh hơi sững sốt, lần trước, lúc còn ở mạt giới, hình như anh từng nghe cậu nhắc đến cha mẹ và thầy gì đó.
‘Khó chịu thật đấy.’
Việc biết được tên nhóc đáng sợ, ngu ngốc, lười biếng trước mặt cũng là trẻ mồ côi khiến anh hơi mềm lòng.
Con người luôn có bản năng bảo vệ những thứ nhỏ bé.
Anh nhặt tờ đơn kín chữ viết trên bàn lên, ném thẳng vào không gian hệ thống.
Anh cúi xuống nhìn tên nhóc đang vuốt ve cái vòng tay.
‘Mọi thứ sẽ ổn thôi mà nhỉ?’
Adren cảm thán từ tận đáy lòng, anh càng lúc càng chẳng thể ghét được con cáo tuyết vô tình nhặt được này.
Dù nó chỉ muốn ăn bám anh mà thôi, chắc vậy?
ns216.73.216.205da2