Bảy ngày nghỉ phép của Adren trôi qua đầy bất ổn.
Ngày đầu tiên là cuộc nói chuyện nghiêm túc đầu tiên giữa anh với tên nhóc đáng sợ.
Và, sáu ngày tiếp theo là chuyến du lịch thành phố cưỡng chế.
Anh lần đầu có được cảm nhận sâu sắc về sự đáng sợ của trẻ con.
‘Rốt cuộc, trước kia cậu ta sống ở hoang đảo à?!’
Anh liếc qua gương chiếu hậu bên trong xe.
Tên nhóc kia vẫn chỉ nhìn chăm chú cảnh vật bên ngoài dù có lướt qua bao nhiêu lần đi nữa.
Trong suốt sáu ngày qua, anh đã phải trả lời vô vàn câu hỏi vô tri từ cậu.
Về thế giới này, về nơi này, về sinh vật ở đây vân vân.
Đương nhiên, anh dứt khoát tống khứ cậu vào phòng sách, người ta nói tri thức là phải tự học lấy mà!
‘Nhưng cậu ta lại tỏ ra thờ ơ khi nghe về cổng, còn tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt nữa chứ.’
Hàn Thanh chỉ lật qua vài trang sách ghi chép về cổng, sau đó vứt cuốn sách sang một bên không chút thương tiếc.
‘Làm mình mất cả nửa ngày để sắp xếp lại đống đó.’
Ngay khi bước vào phòng sách sau khi tan làm mỗi ngày, Adren gần như gục ngã khi thấy hàng chục cuốn sách nằm vương vãi khắp nơi.
Có lẽ do cái ghế quá cứng, cái thảm trải sàn lại quá mềm, nên tên nhóc kia suốt ngày nằm lười nhác dưới sàn rồi quăng sách khắp nơi…!
Còn cái vòng ngu ngốc kia ngoài lấy sách, lật giấy, vứt sách thì chẳng chịu giúp đỡ gì cả!
Không biết đây là lần bao nhiêu Adren nghi ngờ về quyết định làm người giám hộ cho tên nhóc này.
Ngay ngày hôm sau tờ đơn đăng ký được hoàn thành, anh đã thẳng nó đến tổ hậu cần của trụ sở Liên minh và yêu cầu họ xác nhận nhanh chóng.
‘Ha, mà cái đám đó nữa, có cần làm quá lên như vậy không?’
Đến giờ, Adren còn nhớ rõ cái gương mặt kinh hoàng như thể cả mười hai pháo đài của lục địa đều thất thủ của đám trưởng ban đội hậu cần và lão đội trưởng James.
Thậm chí, lão cha già đã lâu không liên lạc cũng gọi cho anh một cuộc.
“Vẫn chưa sao?”
“…Đợi đi, sắp tới rồi.”
Thành tựu lớn nhất trong tuần vừa qua là anh đã phần nào hiểu được cách nói chuyện của tên nhóc này.
Hôm nay anh phải chở theo quả bom này đi hoàn thành bước cuối đăng ký danh tính.
‘Cứ tưởng là có thể bỏ qua chứ.’
Anh chẳng hiểu nổi sao họ lại phải cố chấp với một ‘dân thường’ như vậy, dù cho đối phương thuộc quyền giám hộ của anh.
Vù—
Làn gió nhẹ, tia nắng ấm áp, không khí trong lành.
Hàn Thanh thật thích cảm giác này, thế giới này nữa.
Dù nó còn nhiều rác nhưng cậu tự tin có thể dọn sạch.
‘Sẽ khá mệt.’
Nhưng mà, thật sự, nơi này có quá nhiều rác.
Cậu cứ tưởng quê nhà mình đã là khu ổ chuột rồi, không ngờ đây còn là bãi rác tổng hợp.
Ầ, mấy ngày qua, nhờ có đống sách mà Adren cho, cậu học thêm được kha khá thứ.
Thành phố đẹp đẽ này tên là Forgeon thuộc lục địa phía Đông của thế giới Astra.
Lục địa phía đông Celeron, bản thân nó là một mảnh lục địa lơ lửng trên không.
Cậu khá bất ngờ khi biết đống kim loại hoen rỉ ở thế giới cũ ở đây lại coi như ‘thần vật’.
Con người cũng thật kì diệu.
Họ dùng cả tấn kim loại đó làm thành hàng ngàn sợi xích, neo cố định toàn bộ lục địa phía Đông lại, trong sách ghi chúng là ‘Xích Aeternum’.
Và cả mảnh lục địa rộng lớn này chỉ có mười hai thành phố.
Đúng hơn là, bốn thành phố trung tâm và tám pháo đài vây xung quanh.
Và, trừ thành phố trung tâm, toàn bộ tám pháo đài đều có mặt của đám rác bẩn thỉu!
Hàn Thanh lần nữa cảm thấy may mắn khi mình ăn bám Adren, một con người ngu ngốc, sống ở thành phố Forgeon sạch sẽ.
Sách cũng viết. Forgeon là thành phố tuyệt vời nhất ở lục địa Celeron.
[Tại đây, mọi ước muốn của bạn đều sẽ được công nghệ hoá thành hiện thực.]
‘Đúng thật.’
Con người ở đây không phải chạy trốn hay chiến đấu, họ có thể điều khiển mọi thứ chỉ với cái vuốt tay.
Cậu rất tò mò làm sao họ làm được như vậy.
Hàn Thanh đã khá lo khi phá hư ít đồ ở nhà Adren, nhưng anh chỉ nhìn cậu, thở dài, vuốt tay.
Mọi thứ lại trở về như cũ, vài thứ còn trông lạ hơn.
Cậu cũng cố gắng kiềm chế không đụng chạm vào chúng dạo gần đây.
‘Thơm quá đi.’
Dường như chiếc xe vừa lướt ngang qua một cửa hàng bánh nướng.
Cậu có thể tưởng tượng được khi cắn vào lớp vỏ sẽ mềm mại cỡ nào.
‘Con người thật sự rất tuyệt vời, một mặt nào đó.’
Suốt tuần qua, cậu đã nếm thử vô số món ăn trong căn bếp nhà con người ngu ngốc.
Bất kỳ món gì, mọi thứ, đều ngon tuyệt.
Đặc biệt là cái gọi là bánh Donut sữa.
Lớp vỏ mềm xốp, bột bánh giòn dai được nướng vừa phải, lớp sữa phủ phía trên thì ngọt mà không ngấy.
‘Chỉ mùi hương đã đỉnh rồi.’
Nghĩ tới cái bánh còn lại trong tủ lạnh, Hàn Thanh khẽ nuốt nước miếng.
Ngon hơn hết thảy đám lương thực dự trữ cậu từng ăn.
Đáng tiếc, Adren bây giờ không chỉ ngu ngốc mà còn keo kiệt.
[Cậu, một tuần chỉ được ăn hai cái, không thể thương lượng.]
Cậu cảm thấy, không, chắc chắn, bộ dạng hiện tại của mình chả thể uy hiếp được ai nên anh mới có thể cấm đoán đủ điều như vậy.
Dù sao thì, hiện tại cậu chỉ đổi được màu mắt về bình thường thôi.
Cơ mà, con mèo kia cũng cho cậu bộ quần áo đàng hoàng.
Hàn Thanh vuốt nhẹ vạt áo, mặc dù quần thì vẫn ngắn tủn.
Adren dời tầm mắt khi thấy hành động nhỏ ấy.
‘Cũng may mình ở Forgeon.’
Anh không dám tưởng tượng nếu cho tên nhóc này xuất hiện ở Thena hay Aurolio sẽ như thế nào nữa.
Một nơi thì có hàng tá luật lệ, cấm đoán về cách ăn mặc, hành vi, lời nói và vô số thứ khác.
Với bộ hán phục cách tân kiểu phương đông kia, dám cá họ sẽ bế anh lên hẳn bản tin dài hơn năm trang chi chít tố cáo về truyền bá tư tưởng sai lệch mất.
Nơi còn lại cũng chẳng khá hơn tí nào.
‘Đám giáo đồ cuồng tín ở Aurolio chắc sẽ quỳ xuống tại chỗ luôn quá.’
Đành chịu thôi, tên nhóc đó cứ khăng khăng phải là hán phục mới được.
Anh đã phải vất vả tới nhường nào mới tìm ra được bộ đồ này trong mục cosplay cho con nít chứ.
Tại Forgeon, mỗi sinh vật đều là cá thể độc lập, vì vậy sẽ chẳng ai chỉ trích hay so sánh chỉ vì bạn khác người xung quanh.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe đen bóng bay thẳng vào hầm giữ xe của trụ sở Liên minh chi nhánh Forgeon.
Vì là cuối tuần nên trong trụ sở vắng hơn mọi khi, lúc này chỉ có văn phòng các ban an ninh và hậu cần là còn vài người.
‘Chọn cuối tuần đúng là sáng suốt.’
Adren cố tình chọn hôm nay để tránh tin đồn nhảm nhí nào đó lại được lan truyền khắp trụ sở.
‘Mà, cũng tội ghê ha.’
Đặc vụ chỉ cần đến trụ sở khi có nhiệm vụ và báo cáo, ngược lại ban an ninh và hậu cần phải túc trực suốt hai mươi tư trên bảy để nhận mọi tín hiệu nguy cấp.
Anh nhàn nhã bước từng bước về phía phòng hỗ trợ nạn nhân, tất nhiên có một cái đuôi lẽo đẽo theo sau anh.
Tình cờ thay, suốt dọc đường anh không gặp ai quá quen thuộc để bắt chuyện.
‘Thoải mái phết.’
Mấy ngày qua phải hoàn thành bản báo cáo ở di tích Monte 2 và đăng ký cho nhóc kia mà anh liên tục ra vào trụ sở.
Mỗi lần như thế lại có vô số người bắt chuyện chào hỏi, hay vài cặp mắt khó chịu rơi lên người anh.
Anh cứ thế đi thẳng đến trước cửa văn phòng hỗ trợ.
Trước khi gõ cửa, Adren quay đầu lại nhắc nhở tên nhóc ngu ngốc đằng sau.
“Tuyệt đối, hãy giữ im lặng, dù bọn họ nói gì đi nữa, hiểu chưa?”
“Biết rồi mà.”
Đây đã là lần thứ tư anh dặn dò cậu rồi.
Càng ở chung, Hàn Thanh càng thấy Adren giống một con mèo phiền phức nhưng tiện lợi.
Bù cho cái sự ngu ngốc, keo kiệt, hay càm ràm thì anh có giường, đồ ăn, xe và vô số thứ thú vị khác.
Cậu có thể miễn cưỡng bỏ qua cho con mèo này.
Cũng chẳng thể trách được, vừa là người vừa là mèo nên không tốt tính lắm mà.
Cốc cốc.
Karl bỏ tập tài liệu trên tay xuống, ngước mắt nhìn cánh cửa phòng từ từ mở ra.
Ông thắc mắc, ai lại đến vào giờ này?
Nhưng khi rõ người đến, ông không khỏi toát mồ hôi.
Adren Valorhart.
‘Cậu ta đến đây làm gì chứ…!’
Tên ôn con này đi đến đâu cũng mang đến một đống rắc rối.
Ông nhớ hình như tuần trước lão già Holley của phòng Tài Nguyên mới gặp phải báo ứng, sao lại đến lượt ông nhanh vậy?
‘Khoan đã, mình có làm gì đâu??’
Karl cố lục lọi trí nhớ xem mình đã đắc tội Adren khi nào, ông nghĩ đến mức vài sợi tóc đen ít ỏi cũng sắp bạc trắng mà vẫn không nhớ ra gì.
Khi ông sắp đưa tay che mặt thì vô tình lướt qua người theo phía sau lưng anh.
‘…Một đứa trẻ?’
Ông nhớ ra rồi,
Dạo này trong trụ sở có tin đồn rất kì lạ.
Họ nói rằng, tên dùng ô ở đội cận chiến số 6 vừa nhặt được một đứa trẻ và muốn trở thành người giám hộ cho nó.
Lúc nghe được, ông còn hùa với đám nhân viên cảm thương cho đứa trẻ xấu số đó.
Và hiện tại, cả hai nhân vật chính đều đang trước mặt ông.
Khi nhìn rõ mặt đứa trẻ kia, Karl càng cảm thấy thương tiếc hơn.
‘Sao lại rơi vào tay tên khốn này chứ, đứa trẻ tốt như thế…’
Từ lúc bước qua cửa, Hàn Thanh vẫn luôn giữ im lặng theo lời Adren.
Cậu giữ ánh mắt cố định vào mái tóc vàng kim của người phía trước.
‘Hừm, vậy là một con mèo vàng à.’
Cậu nhớ mắt anh có màu xanh lá sáng, sự kết hợp khá kì lạ.
Cơ mà, khi trước cha cũng có màu mắt kì lạ.
Cậu đơn giản gạt đi mớ suy nghĩ bâng quơ trong đầu.
Ai đó đang nhìn cậu, nhìn chằm chằm.
Hàn Thanh khẽ động, cậu chỉ liếc sang một chút liền bắt gặp ánh mắt thương cảm của ông chú đối diện.
“?”
Thấy bản thân bị phát hiện, ông chú nhanh nhẹn dời tầm mắt sang hướng khác.
‘Kì lạ ghê.’
Nhìn cậu như vậy là gì? Chắc không phải tính gây chuyện đâu ha?
Cậu áp ngón trỏ lên chiếc vòng mảnh trên cổ tay còn lại.
Ừm, cậu đã đồng ý sẽ chỉ đi theo sau và giữ im lặng với con người ngu ngốc rồi.
Mà, chỉ có cậu hứa thôi, nên ‘tên kia’ có làm gì thì cũng chẳng liên quan đâu nhỉ?
Adren đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh biết tên nhóc ngu ngốc đang nhìn mình chằm chằm, có lúc ánh mắt đó biến mất nhưng rồi lại xuất hiện ngay lập tức.
‘…Mình còn chưa nói gì mà?’
Anh cũng thấy ánh mắt lo sợ từ vị trưởng phòng già nua đối diện nữa.
Đúng là có vài tin đồn vớ vẩn về nhân cách của anh trong trụ sở, cơ mà nó đáng sợ đến thế à?
Anh chỉ hơi nghi hoặc rồi nhanh chóng phớt lờ.
‘Làm cho nhanh còn về.’
Adren bắt đầu nhớ căn nhà tiện nghi đầy thoải mái của mình rồi, đáng lẽ cuối tuần nên dành để ngủ và lười biếng ở nhà mới phải.
“Tôi dẫn nhóc này đến hoàn tất thủ tục đăng ký hồ sơ.”
Trên tinh thần đánh nhanh thắng nhanh, anh nói thẳng vào chuyện chính.
“Sao cơ? À! Ừm, được rồi, đứa trẻ chỉ cần kí vào đây, sau đó hai người hãy đến phòng PPS để đăng ký cư trú.”
Trưởng phòng Karl bối rối, ông lấy lại tinh thần nói ra quy trình cần hoàn thiện để đăng ký giám hộ cho người trước mặt.
‘Làm ơn đi nhanh nhanh dùm…!’
Mỗi một phút Adren đứng trong văn phòng, ông lại cảm thấy số tóc trên đầu mình lại ít đi vài cọng.
“Phải đăng ký PPS nữa sao?”
Ông nghe giọng điệu dần mất kiên nhẫn của đối phương, toát mồ hôi hột.
“…Đây là quy trình bắt buộc, nên là—”
“Thôi được rồi, đưa cho tôi.”
“Hả?”
Bị cắt ngang đột ngột, lời biện hộ chuẩn bị sẵn cứ thế kẹt cứng trong họng Karl.
Ông thấy Adren tiến lại, rút đi tờ giấy xác nhận ban nãy mình lấy ra.
Anh đơn giản ném tờ giấy cho đứa nhóc đứng sau, kêu cậu kí vào rồi lấy lại kiểm tra.
Và, hai người cứ thế rời đi như cơn gió.
Một loạt hành động nước chảy mây trôi.
Karl ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, ông lau mồ hôi trên trán.
‘Chỉ có thế thôi? May quá...’
Khi anh tiến lên, ông cứ tưởng tiếp theo sẽ là một cú đấm hay gì đó.
Ông nhanh tay vuốt qua không trung, giao diện điều khiển hiện lên trước mặt, ông nhấn vào biểu tượng diễn đàn ở góc trái trên cùng.
- Tên dùng ô ở đội 6 thực sự muốn làm người giám hộ đó!
Tin nhắn nhanh chóng gửi đi, tiếp đó, vô số tin trả lời hiện lên ồ ạt như thể mọi người chỉ chầu chực trước màn hình diễn đàn.
- Thật sao? Lão Karl ông thấy gì rồi? Khai mau!
- Ông còn ổn chứ trưởng phòng Karl?
- Hahaha, hắn ta có đấm vào mặt ông không?
- Ban nãy tôi cũng thấy đó!!! Đứa trẻ trông dễ thương như vậy mà…
- …
Ông vuốt tay tắt màn hình trò chuyện.
‘Haha, thả rắm rồi chuồn mất, cảm giác thật tuyệt.’
Karl thầm cười trong lòng, chắc hẳn mấy lão già lãnh đạo và đám nhóc tổ thăm dò từng bị Adren đập ra bã kia sắp phát điên rồi đi?
Ông hả hê nghĩ, đúng là đáng đời.
Tại văn phòng PPS – Định danh cá nhân.
Adren đứng trước cửa, anh có chút ngập ngừng.
‘Có sao không nhỉ?’
Anh quay lại, nghiêm túc nhìn tên nhóc còn chưa cao đến vai mình.
“Cậu biết PPS mà đúng không? Tôi thấy cậu có đọc qua.”
“À, ừm.”
Hàn Thanh nghĩ tới mấy dòng miêu tả lố bịch trong sách.
[PPS – Hệ thống định tính cá nhân, đây là thành tựu đáng kinh ngạc của Viện khoa học công nghệ Genius.]
[Nó đã mở ra kỷ nguyên mới cho toàn bộ lục địa phía đông.]
[Nhờ có PPS, con người ở Celeron nắm giữ sức mạnh vô hạn và làm chủ tiềm năng của bản thân.]
Cậu đã khá hoang mang khi đọc được mấy dòng vớ vẩn này.
Không phải con người có thể tự nắm giữ sức mạnh của bản thân sao?
Thứ gọi là PPS này cần thiết sao?
Cậu nhớ, khi trước, đám người xung quanh mình cũng chẳng ai dùng mấy thứ giống vậy.
Tới giờ đọc lại, cậu vẫn thấy việc dựa vào ngoại lực để điều khiển tiềm năng bên trong khá là kì quặc.
Thấy tên nhóc kia lại nghĩ vu vơ, Adren đưa tay chỉ vào cái vòng mảnh trên cổ tay cậu.
“Cái này, ờm, có bị phát hiện không?”
“Không đâu.”
“Thật sự? Cậu chắc chắn?”
“Còn non lắm.”
“…”
Anh không muốn biết câu nói kia là chỉ hệ thống PPS hay cái vòng, dù là cái nào thì cũng thật đáng sợ.
Hệ thống tân tiến hiện đại bậc nhất thế giới mà còn non á?
Còn cái vòng kia… anh chẳng muốn nghĩ đến.
‘Không sao, nếu có chuyện gì mình sẽ… chuồn khỏi đây ngay lập tức!’
Anh trấn an bản thân, xoay lại đưa tay quét qua máy nhận diện.
Văn phòng quản lí hệ thống PPS thuộc quản lí nội bộ trụ sở, chỉ đặc vụ cấp cao hoặc nhân viên được cấp quyền đặc biệt có thể ra vào.
Bất kỳ sự cố nào phát sinh với hệ thống, người có mặt trong khoảng thời gian đó phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Bình thường, rất ít người chưa có đăng ký trên PPS xuất hiện, hoặc nói là từ khi nó được phát minh toàn bộ người dân Celeron đều đã cập nhật thông tin lên hệ thống.
Hệ thống PPS cũng chỉ hoạt dộng trong lãnh thổ lục địa phía đông, bất kỳ ai ở ngoài có ý đồ xâm nhập vào sẽ trở thành kẻ thù của Liên minh.
Cánh cửa sắt hai lớp sáng bóng dần mở ra.
Adren chỉ thầm cầu mong mọi chuyện thuận lợi.
Dù gì thì, anh đã thành người giám hộ của tên nhóc đáng sợ này rồi…!
ns216.73.216.49da2