Ngày cuối tuần nhưng thay vì nằm lăn lóc ở nhà, Celida lại phải vùi mình trong đống số liệu nhảy múa trên màn hình.
‘Bộ phận hậu cần đúng là địa ngục mà!’
Cô nghiến răng, loay hoay xử lý đống báo cáo liên tục gửi về từ các thành phố xung quanh.
Sau khi điều chuyển đến bộ phận PPS, vì quen thuộc với hiện tượng siêu nhiên từ trước, cô liền bị quăng cho việc xử lý – phân loại báo cáo từ đội cận chiến.
‘…Tên trưởng phòng chết tiệt.’
Cô vẫn nhớ rõ, ngày đầu tiên đến nhận chức, tên nhóc non choẹt đó đã nhìn mình với ánh mắt ghê tởm thế nào.
Mà Celida, cô gái nóng nảy như thân hình của mình, lập tức đập nứt cái bàn gỗ trước mặt tên trưởng phòng trẻ tuổi ngạo mạn.
‘Ha, cũng chả hối hận mấy.’
Cô còn thấy tiếc vì không đánh tàn phế tên đó.
Nghĩ lại thì, tên dùng ô ở đội 6 có khi còn tốt hơn ấy chứ.
Celida chẳng hiểu sao mọi người trong trụ sở lại suốt ngày bàn tán những chuyện không đâu quanh Adren Valorhart.
Trước đây, họ từng hợp tác với nhau trong vài nhiệm vụ, cô thấy rõ trực giác chiến đấu đáng kinh ngạc của anh.
‘Nhưng mà, cậu ta nhát gan quá.’
Đúng vậy, chỉ cần nhìn vài hành động nhỏ của Adren, Celida chắc chắn anh là tên nhát gan.
‘Haizz, phải làm xong đống này trước buổi chiều đã.’
Cô vứt lại đống suy nghĩ lung tung, quay lại nhìn màn hình báo cáo vẫn đang nhảy số không ngừng.
Đây là phòng quản lí hệ thống PPS thuộc chi nhánh Forgeon, một trong bốn chi nhánh lớn nhất lục địa Celeron.
Tít – tít – tít.
Âm báo từ cánh cửa sắt hai lớp vang lên.
“Hửm?”
Celida dời mắt khỏi màn hình. Quay sang phía lối vào.
Hệ thống PPS là tuyệt mật cao nhất của Liên minh, người có thể bước vào phòng quản lí không sang cũng quý.
Cô lập tức đứng dậy, sửa sang lại mái tóc xanh ngắn hơi lộn xộn.
Ngồi quá lâu khiến cơ thể Celida hơi rã rời, quả nhiên dù có làm thêm mấy năm nữa cô cũng không quen được với công việc văn phòng.
Cô chỉnh lại chiếc cà vạt đen đặc trưng của nhân viên hậu cần, chuẩn bị sẵn tư thế nghiêm chào.
Tuy nhiên, khác hoàn toàn với tưởng tượng, người bước vào mặc bộ đồ cũng màu đen bó sát của đội cận chiến, mái tóc vàng óng của anh ta vẫn sáng bừng trong không gian tối tăm.
Celida thấy Adren thong dong bước vào nheo đôi mắt xanh lục lại nhìn mình chằm chằm.
‘Gì cơ? Cậu ta tới đây làm gì?’
“Sao thế? Không chào đón bạn cũ tới à.”
Cô nghe thấy giọng nói chứa chút châm chọc của đối phương.
“Ha, tên khốn này, cậu làm tôi giật mình đấy.”
Cô thả lỏng, ngồi phịch xuống ghế xoay, gác một chân lên, bộ dạng tuỳ tiện hoàn toàn chẳng có chút nghiêm trang nào trước đó.
Adren co giật khoé miệng, anh thấy bộ dạng tuỳ ý buông thả kia mà thầm than.
‘Cô ta không thấy có trẻ nhỏ ở đây à?’
Trước đây, khi còn chưa được vào đội cận chiến 6, anh từng có quãng thời gian suốt ngày phải lăn lộn với đám ma thú ngoài Khu hoang dã.
Cũng vào thời điểm đó, hai người làm quen nhau, Celida là kiểu người có thể bẻ gãy cổ bất cứ cái gì khiến cô khó chịu.
‘Một con nhỏ khùng điên chẳng kém.’
Nhưng có vài chuyện xảy ra, cô bị điều về trụ sở đảm nhiệm công việc hậu cần, cùng lúc Adren cũng bị ném vào đội cận chiến 6.
“Rồi, đến đây làm gì?”
Anh cảm nhận rõ vẻ bực dọc của cô, vẫn chẳng khác gì hồi trước, anh chỉ nhẹ nhàng lách sang bên để lộ ra cái đuôi sau lưng.
“Ồ?”
Trong tầm mắt của Celida, cô trông thấy một cậu nhóc khoảng chừng 13 14 tuổi, mái tóc đen nhánh, gương mặt dễ thương.
Và đôi mắt xanh nhạt sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào cô.
‘Ha, vậy là, giống trong lời đồn à…’
Dạo gần đây, à không, từ khi vào trụ sở, Adren luôn là trung tâm của mọi lời đồn.
Vì vậy, không quá khó khăn để biết tình hình hiện tại của anh.
Cả báo cáo giật gân về cánh cổng ở di tích núi Monte 2 và việc anh ta trở thành giám hộ của một đứa nhóc, là nạn nhân trong cổng, cô đã nghe loáng thoáng vài lần.
“Được đó, cậu nhặt ở đâu đứa trẻ dễ thương này hả? Bắt cóc ở đâu à?”
Cô đứng dậy, tiến gần tới chỗ đứa trẻ, khẽ cúi người sát lại gần.
Càng nhìn cô càng thích nó.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn, đặc biệt là còn khá đáng yêu.
Nhưng, Celida nhận ra, đôi mắt của đứa nhóc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
“Này, nhóc, em tên gì? Sao lại nhìn chị như vậy? Chị đẹp lắm đúng không?”
Cô giở giọng trêu đùa, đưa tay lên xoa đầu đứa nhóc.
“Ê khoan…!”
Adren, nãy giờ vẫn im lặng khanh tay dựa tường, thẳng người dậy.
‘Tôi còn chưa dám làm vậy đâu! Cô ta sẽ không bị thổi bay liền chứ?!’
Trái với suy nghĩ hoang tưởng của anh, bất ngờ thay, Hàn Thanh chỉ đứng im nhìn Celida chăm chú.
“Là Hàn Thanh ạ.”
Cậu lễ phép trả lời, ánh mắt vẫn cố định
“Chị đẹp lắm ạ.”
Mái tóc xanh lục sáng cùng đôi mắt vàng kim kia khiến cậu dao động.
‘Giống quá.’
Bóng hình lờ mờ trong ký ức dần chồng lên với người trước mặt.
‘Cả cảm giác cũng vậy.’
Cậu hơi muốn chạm lên con mắt trái, đồng tử vốn mang màu vàng, giờ đã bị màu xanh che phủ.
Chỉ là, câu biết, dù có giống đến đâu thì cũng là khác biệt.
Một người đã chết không thể sống lại.
Cậu chớp mắt, nhưng vẫn muốn nhìn cô thật kỹ.
Thời gian cứ như tua ngược lại quá khứ, lúc cậu còn cùng người kia nói chuyện
“Em ngoan thật đó.”
Giọng nói hớn hở của Celida kéo cậu khỏi ký ức trước đây.
Adren nhìn khung cảnh hoà hợp trước mặt, rơi vào trầm mặc.
Hoàn toàn chẳng giống với cảnh hỗn loạn anh từng nghĩ đến.
Cơ mà, hôm nay gặp được Celida cũng may đấy chứ?
‘Mọi chuyện dễ xử lý hơn rồi.’
Nỗi lo hệ thống PPS đột nhiên bật lên cảnh báo mức I hay tên nhóc ngu ngốc trực tiếp san phẳng phòng quản lí đều biến mất.
“Cô biết mà, giờ tôi phải đăng ký cho nhóc này.”
Anh lên tiếng thu hút sự chú ý của hai kẻ vẫn đang toả ra bầu không khí thân thiện quái lạ.
Celida quay sang nhìn anh, chút bực bội trong mắt cô tan bớt.
Dù gì thì, cô cũng khá là thích cậu nhóc Hàn Thanh này.
“BIết rồi, né sang bên đi.”
Cô xua tay về phía Adren, tay kia nắm lấy tay cậu kéo về phía màn hình lớn giữa phòng.
Hàn Thanh ngồi xuống một cái ghế trước màn hình, cậu thấy màn hình trước mặt nhảy số liên tục, hàng loạt con số cứ thế ghi vào đầu cậu.
“Cái gì đây?”
Chợt, Celida nắm lấy tay trái cậu kéo lên trước mắt.
Một cái còng tay bạc ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
”…! Tên điên này, cậu làm cái quái gì đây hả?!”
Ban nãy, khi kéo cậu đến cái ghế, cô đã để ý cảm giác lạnh lẽo cứng rắn mình chạm phải.
‘Tay phải cũng có một cái!’
Hai cái còng bạc khoá chặt trên cổ tay đứa trẻ.
Nếu không nhìn kỹ, người ta chỉ nghĩ đây là món trang sức nhỏ.
Nhưng, với người đã quá quen với chiến trường như cô, lướt mắt qua cũng biết.
Đã vậy, trực giác còn nói cô biết, cái còng này cả cô cũng không thể gỡ bỏ.
Celida cau mày, cô quay sang nhìn Adren ngơ ngác phía sau, cô cần lời giải thích.
Trẻ em và người già là giới hạn của Celida Brandt.
Cô có thể dứt khoát vặn gãy tay chân của đám ma thú dám tấn công họ, cả con người cũng thế.
Đó cũng là một phần lí do cô bị điều về hậu cần.
Adren cảm thấy oan uổng.
Anh thậm chí còn từng muốn bẻ cái còng đó hơn cả cô.
Anh vội vàng mở miệng giải thích, nếu không, chắc chắn con điên kia sẽ chẳng chút do dự lao về phía anh mất.
“Cái đó có từ trước rồi! Ở trong mạt giới, nhóc đó bị xíc—”
“Gì cơ? Cậu nghĩ tôi tin mấy lời vớ vẩn—”
“Chị ơi.”
Giọng nói non nớt đột ngột xen vào giữa.
Celida quay phắt đầu lại nhìn chủ nhân giọng nói, Adren thì hoang mang, đây là lần đầu anh nghe Hàn Thanh giở cái giọng này.
Cậu dễ dàng rút tay khỏi tay Celida, kéo vạt áo che lại cái còng.
“Không phải đâu.”
Cậu chỉ nói ba chữ đơn giản.
“…”
Giải thích thì đừng có tỏ ra uỷ khuất như vậy chứ!!!
Adren bất lực, sao vừa rồi anh lại nghĩ tên nhóc này sẽ nói rõ cho mình chứ.
Celida bình tĩnh lại, cô nhìn qua lại giữa hai người.
“Thật không? Vậy, Adren Valorhart giải thích đi.”
Cô cũng nhận ra, với sự nhát gan của tên kia thì sao có thể dám làm gì với một đứa trẻ trước mặt cô chứ.
Adren mệt mỏi, anh chậm rãi kể lại lần gặp ở mạt giới cho cô nghe, bỏ qua vài chi tiết khó tin.
“Tóm lại là, cậu tìm thấy nhóc này đang bị nhốt trong một toà nhà ở mạt giới à?”
“Đúng.”
Anh gật đầu dứt khoát, nói thật, anh cũng chẳng hi vọng Celida có thể tin được mấy phần câu chuyện, nó vốn đã vô lí rồi.
Ở mạt giới, thường chỉ có hai dạng sống tồn tại.
Một là sinh vật ô nhiễm.
Hai là ma thú biến dị.
Việc phát hiện người vô tình đi lạc vào cổng là bất khả thi vì đa số họ sẽ chết vì cú sốc không gian hoặc bị vật bên kia cổng giết.
Vì vậy, Hàn Thanh vốn tồn tại bên kia cổng khiến danh tính của cậu trở nên đáng nghi ngại.
Nắm bắt tình hình xong, Celida quay lại đối diện với đứa trẻ mà cô vẫn rất thích.
“Yên tâm đi, chị tin em mà.”
Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, đưa tay xoa đầu cậu.
Hàn Thanh không tỏ vẻ ngạc nhiên hay bất ngờ gì, cậu chỉ im lặng ngước mắt nhìn cậu.
Adren không tin cậu là ‘con người’, nhưng vẫn đối tốt với cậu.
Giờ lại thêm một người nữa, chỉ là người này tin cậu là ‘con người’.
“Hừm, hay là, chị cũng làm người giám hộ cho em nhé?”
Celida chợt nảy ra suy nghĩ tuyệt vời.
Quy định đăng ký giám hộ không ghi rõ chỉ được có một người giám hộ.
Nên là, việc cô trở thành giám hộ cho cậu là có thể.
“Này, gì đó? Cô tính làm gì?”
“Ah, im đi, để đứa trẻ dễ thương này ở với cậu á? Tôi chả yên tâm chút nào.”
Cô phớt lờ gương mặt cau có của Adren bước đến bàn điều khiển trước màn hình.
Ở đây là phòng quản lí hệ thống PPS.
Nơi có thể truy cập vào mọi mạng lưới trên khắp lục địa.
Với quyền hạn của Celida, cô dễ dàng mở ra kho dữ liệu cá nhân thuộc chi nhánh Forgeon.
Sau một hồi tìm kiếm, cô tìm thấy tệp hồ sơ mới thêm vào của Hàn Thanh.
Cô nhanh chóng truy cập vào, thấy rõ dòng chữ ‘Chưa xác minh’ đỏ chói của hệ thống, ở dưới là hàng ‘Người giám hộ: Adren Valorhart’.
“Đây rồi.”
Celida đưa tay chọn vào biểu tượng dấu cộng bên cạnh, nhập thẳng tên mình vào.
“Hoàn tất, xác nhận.”
Hàng người giám hộ xuất hiện hiện thêm cái tên Celida Brandt.
“Làm thật luôn đó hả??”
Adren không ngờ, bà cô này lại cứ thế mà đăng ký làm người giám hộ cho Hàn Thanh.
“Giờ thì làm xác nhận cho nhóc thôi nào~”
Celida lần nữa mặc kệ tên ồn ào phía sau, tay cô lướt nhanh trên bàn phím điều khiển.
Hàn Thanh tò mò nhìn về phía màn hình.
Cậu hiểu, vừa rồi chị gái trước mặt đã đăng ký làm người giám hộ cho mình.
‘Hay quá,’
Nói thật, so với con mèo Adren, chị gái thân thiện này cậu thích hơn nhiều.
Chắc chắn chị sẽ không cấm cản cậu ăn bánh Donut hay chê cậu lười biếng.
Mặc dù tâm trạng vui vẻ, nhưng trên mặt cậu vẫn chẳng biểu hiện chút gì.
Chiếc vòng trên cổ tay trái hơi rung lên, nó dần siết lại bám sát vào làn da trắng lạnh cậu.
‘Im đi.’
Cậu khó chịu lấy tay đè lên chiếc vòng, nó liền ủ rũ thả lỏng từng chút.
“Nè em muốn đăng ký tên khác không?”
Celida bên cạnh vẫn gõ phím không ngừng, chợt hỏi.
Cô không có ý gì khác, chỉ là, cái tên mang tính phương đông này quá nổi bật.
“Dạ không đâu.”
Cậu nghiêm túc trả lời.
Đây là cái tên cha mẹ đặt cho cậu.
Cậu muốn giữ nó lại.
“Ồ, được rồi.”
Cô chỉ hỏi thế thôi, thì, tên nào dám làm khó cậu, cô sẽ giáo dục lại hắn.
“Cho chị mượn tay em nào.”
Bước cuối cùng khi đăng ký PPS,
Cô đặt tay cậu lên bàn quét bên cạnh, âm thanh rè rè phát ra.
Tít – tít – tít.
Tiếng báo đã hoàn thành vang vọng, trái tim treo lơ lửng của Adren cũng về lại chỗ cũ.
Nãy giờ anh cứ lo mãi sẽ có chuyện gì xảy ra.
Dĩ nhiên, anh không hề biết vừa rồi Hàn Thanh đã làm gì.
Nếu biết. anh chắc chắn sẽ ngất đi tại chỗ.
Hàn Thanh nghe Celida bảo đã xong, lặng lẽ rút tay lại.
Vừa rồi, lúc đặt tay lên miếng kim loại lạnh lẽo kia, cậu cảm nhận có luồng năng lượng lạ dọc theo mạch máu ở tay chạy thẳng lên não mình.
Chiếc vòng ở cổ tay trái cùng lúc loé sáng.
Cậu biết, đó là cái ‘năng lượng kích hoạt tiềm năng’ của PPS.
Nhưng nếu cứ để nó xâm nhập vào não bộ thì không ổn lắm.
Cậu chắc chắn mình sẽ bị cảnh báo ngay lập tức.
Ngay lập tức, nguồn năng lượng xa lạ bị hàng ngàn sợi dây lam nhạt quấn chặt lại.
Cái lưới từ vô số sợi dây lam nhạt siết chặt lấy khối năng lượng xa lạ kia.
Thay vì phá huỷ nó, cái lưới lại phân thành hàng ngàn sợi nhỏ li ti hơn đâm thẳng vào khối năng lượng.
Đồng hoá.
Chỉ cần nó trở thành một phần của cậu thì sẽ chẳng sao nữa rồi.
‘Xong rồi.’
Thật đơn giản.
Với điều này, cậu đã dễ dàng trở thành ‘con người’, bước vào thế giới này.
Màn hình cá nhân hiện lên trước mắt.
Trong sách có ghi, mỗi người sau khi đăng ký PPS sẽ sở hữu ‘bảng trạng thái’ riêng cho bản thân.
Nhưng mà, cái bảng xuất hiện trước mặt cậu đương nhiên chả phải PPS gì cả.
[Thanh Thanh ơi~]
Dòng chữ hiện lên khiến Hàn Thanh khó chịu.
Thứ đồng hoá khối năng lượng của PPS không phải cậu.
‘Im đi, phiền quá.’
[Lạnh lùng quá, đừng vậy mà.]
Cậu hơi mệt mỏi, trực tiếp phớt lờ cái ‘bảng trạng thái’ giả mạo kia.
Cậu hiểu, muốn đạt được gì đó đều phải trả giá tương ứng.
Nên cậu cũng chẳng hối hận khi lỡ tay gọi dậy tên phiền phức này.
Cái vòng xanh nhạt trên cổ tay cũng biến mất ngay sau đó.
Buổi chiều, trụ sở vốn đã vắng lặng lại càng cô quạnh hơn.
Celida khoá cánh cửa phòng quản lí PPS lại, cô quay người nhìn một lớn một nhỏ trước mặt.
“Đi thôi, chúng ta phải làm tiệc chào đón nhóc chứ!”
Cô dời mắt khỏi gương mặt đầy ghét bỏ của ai kia, cười tươi đưa tay kéo lấy tay đứa nhóc dễ thương.
Tối hôm đó, cả ba cùng nhau ăn một bữa hoành tráng ở nhà hàng cao cấp gần trụ sở.
Đương nhiên, mọi chi phí thanh toán đều do Adren lo liệu.
Từ một, giờ đây, số lượng ăn bám đã lên hai.
Đối với Adren, ngoài việc hơi khó chịu với tính cách ồn ào của Celida ra thì cũng chẳng sao cả.
Tiền mà, anh không thiếu.
Anh cũng để ý thấy chiếc vòng mảnh lam nhạt trên cổ tay tên nhóc kia biến mất hút.
Bù lại, từ khi rời khỏi trụ sở, có vài lần cậu tỏ ra khá khó chịu.
Dù biết rõ tên nhóc này chẳng thể khó chịu với Celida, càng không thể là mình, đúng không?
[Thanh thanh~, ngon lắm đúng không? Đúng không?]
Hàn Thanh nhìn cái bảng vẫn lượn lờ trước mặt mình, miếng thịt đang ăn bỗng trở nên nhạt nhẽo hẳn.
Điều duy nhất cậu có thể làm là phớt lờ nó.
Cơ mà, cũng không tệ lắm.
Nó là thứ ở bên cậu suốt quãng thời gian đằng đẳng ở thế giới cũ.
Có điều, quá phiền rồi.
Cậu dời mắt, đành tập trung ăn thịt.
Cuối cùng thì, cậu có thể sống, học hỏi và ăn nhiều thứ.
Hơn nữa cậu còn có thêm hai người giám hộ nữa.
“Cảm ơn.”
Câu nói bất chợt vang lên, Adren và Celida đang ở một bên càm ràm về đám nhân viên ngu ngốc trong trụ sở sững người.
Cả hai nhìn về phía đứa nhóc vẫn vùi đầu trong đống thức ăn trước mặt.
“Ha, giờ còn biết cảm ơn nữa hả?”
“Này, nói gì vậy tên khốn?! Thanh nè, mặc kệ cậu ta đi.”
Bữa ăn kết thúc vui vẻ, cả ba đi thẳng về nhà.
Một điều bất ngờ nữa đó là Celida là hàng xóm bên cạnh nhà Adren.
Do thiết kế ưu tiên tính cá nhân của chung cư nên hầu như mọi người đều không biết hàng xóm mình là ai.
Trước khi rời đi, Celida lại đưa tay xoa đầu Hàn Thanh, cô còn tặng cho cậu viên kẹo.
“Ngon không?”
“Ngọt ạ.”
Celida rời đi ngay sau đó. Ngày mai là đầu tuần cô còn phải thức khuya chỉnh lí lại ít công việc.
Cứ thế, ngày cuối tuần trôi qua đầy yên bình, cả Adren và Celida đều sẽ chẳng ngờ chính quyết định hôm nay sẽ lật tung cuộc đời nhàm chán của họ.
ns216.73.216.215da2