Thiếu niên an tĩnh đứng trước tủ kính trưng bày ‘độc đáo’.
cậu lướt qua từng kệ vật phẩm ngó nghiêng một hồi mới dừng ánh mắt ở chiếc hộp đen trầm phủ bụi.
cậu đưa tay lên, xuyên qua lớp kính mờ đục vuốt ve chiếc hộp, miệng khẽ lẩm bẩm.
“Trở về thôi.”
Luồng sáng lam nhạt lần nữa bao lấy bàn tay cậu, quầng sáng kéo ra sợi chỉ sáng đâm qua cả mặt kính đụng vào ổ khoá cầu kì khắc trên nắp hộp.
Chiếc còng nơi cổ tay khẽ siết lại khi quầng sáng lam nhạt chạm đến nó.
Lạch cạch— lạch cạch—
Ổ khoá vàng cũ kỹ trên hộp rung lắc dữ dội.
Lạch cạch— lạch cạch— lạch cạch—
Trong tích tắc, ổ khoá vốn đã bị thời gian mài mòn ‘cạch’ một tiếng rồi tan thành bụi.
Đôi mắt xanh lam lấp lánh từ trong chiếc hộp nhìn thẳng vào thiếu niên.
Những đường gân trên nhãn cầu còn đang nảy lên thình thịch.
Đôi mắt xanh lam vốn dĩ từng lấp lánh tựa bầu trời tuyệt đẹp.
cậu đưa tay tháo xuống dải lụa che đi nơi đáng lẽ là đôi mắt, là bóng tối phủ lên thế giới của cậu suốt hàng thập kỷ.
Cặp nhãn cầu được bọc trong quần sáng lam nhạt lơ lửng thoát ra khỏi chiếc hộp đen trước khi nó tan thành tro đen, sau đó chúng biến mất trong không khí.
Thiếu niên đưa tay còn lại chạm lên khoé mắt mình.
Ở đó, cậu chạm vào đôi mắt của mình
‘Trở về rồi.’
Thế giới của cậu bừng sáng trở lại.
Dù nó nhem nhuốc và u ám, nhưng cậu vẫn muốn nhìn ngắm nó thật kỹ.
Thiếu niên dứt khoát xoay người mặc kệ đám vật phẩm đang lắc lư điên cuồng trong tủ kính.
cậu thong dong bước về phía Adren đang cứng đờ.
Adren, sau năm phút trừng mắt với bức tường đối diện, anh cảm thấy khoé mắt vốn đau nhức của mình sắp nứt ra.
“Có thể đi rồi.”
Giọng nói lạnh lẽo xối thẳng vào ý thức sắp đình công của anh.
Khi anh tỉnh táo hoàn toàn thì quyền điều khiển cơ thể đã trở lại.
Anh lập tức xoay người lại nhìn lướt qua khung cảnh căn phòng.
Đây có lẽ là tầng cao nhất của toà nhà, căn phòng chiếm trọn cả tầng lầu.
Trống rỗng.
Đổ nát.
Tồi tàn.
Đó là những từ chính xác nhất để miêu tả căn phòng
‘…Mình trông chờ gì ở mạt giới chứ?’
Anh khẽ thở pháo khi không phải đột ngột thấy một con quái vật hay gì đó khủng bố hơn.
Anh đơn giản bỏ qua lí do vì sao cả tầng lầu lại trống rỗng.
‘Mấy tiền bối hay bảo điều điên khùng gì cũng có thể xảy ra ở mạt giới mà.’
‘Hmm ít nhất nó cũng chỉ tồi tàn nhưng khá sạch’
Trong lúc Adren suy nghĩ vẩn vơ, thiếu niên đã đi đến trước cái cửa vỡ kính.
“Dẫn đường.”
Anh lấy lại tinh thần nhìn sang, chợt anh hơi sửng sốt.
Dải băng đẫm máu ban nãy được thay bằng một đôi mắt.
Thấy anh không đáp lại, thiếu niên do dự một chút lại cất giọng.
“Có thể dẫn đường cho tôi không?”
“…Có thể.”
Anh cảm thấy sức chịu đựng của mình đã tăng lên đáng kể sau ngày hôm nay.
‘Màu xanh? Trông nó nhạt hơn thế.’
Adren lại bỏ qua nguồn gốc của đôi mắt hay làm thế nào mà nó quay lại chỗ cũ được.
Thời điểm này, mọi sự tò mò đều sẽ dẫn bạn xuống địa ngục.
Anh lê lết bước chắn nặng nề về phía thiếu niên mà không để ý ánh mắt có chút lấp lánh hơn của cậu.
Đến tận lúc đứng trước cánh cửa, anh không thể nghĩ thêm diều gì nữa.
“...Sao lại đến đây?”
“? Cần phải rời khỏi đây mà?”
“…Nhưng sao lại là cửa sổ?”
“…Không được sao?”
Thiếu niên hơi cụp mắt, giọng nói lạnh lẽo chứa vài phần thất vọng.
Gương mặt anh dần vô cảm, chết lặng.
‘…sao mình lại thấy có chút đáng thương chứ?’
Anh nheo mắt nhìn xuống, à, toà nhà này hẳn từng là tập đoàn lớn hay công ty gì đó, anh đang giẫm chắn lên tận hai mươi tầng lầu.
Đứng ở độ cao gần tám mươi mét, anh không hề cảm thấy vượt trội hay ngạo nghễ hơn được chút nào.
Anh cố gắng vớt vát lại chút hy vọng.
“Thực ra chúng ta có thể đi cầu tha—”
“Không sao đâu, sẽ nhanh hơn.”
“Chậm một chút cũng—”
“Đi thôi.”
“…”
Thất bại chớp nhoáng.
‘Vì là phi nhân loại nên đầu tên này cứng hơn người thường hả?’
Nhưng nỗi sợ thúc giục anh tiếp tục suy nghĩ lí do để thuyết phục tên nhóc này.
Đương nhiên, vũ lực là hoàn toàn vô dụng.
Còn đang suy ngẫm lí do, Adren chợt thấy thiếu niên ngắt lời mình tận hai lần ngước mắt im lặng nhìn anh.
“Đi thôi,”
Câu nói lặp lại lần nữa, đó là một lời thông báo chủ nhân giọng nói đã hết kiên nhẫn và đưa ra quyết định.
Linh cảm bất an bùng nổ.
Sợi dây ngu ngốc nào đó xé không khí lao tới anh từ sau lưng thiếu niên, anh còn chưa kịp giãy dụa đã bị trói lại chặt chẽ.
Sau đó, rơi xuống.
Như chiếc lá lìa cành.
“Ahhhh— Ahhhhhh”
Tiếng hét của anh bị gió át đi.
Từng luồng gió tạt vào mặt làm anh càng cảm nhận chắn thực độ cao của hai mươi tầng lầu.
Nhờ lực hút hành tinh, chưa đầy mười giây, Adren đã sắp tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.
Còn năm giây, anh thấy được con mực ướp lạnh ban nãy.
Còn bốn giây, con mực dần to hơn, gần hơn. Sau đó anh thấy mặt đất rạn nứt.
Ba giây cuối, vết nứt cũng càng lúc càng to hơn, gần hơn.
Ba giây.
‘Ahhhhhhhhhh—’
Từng tế bào trên cơ thể anh đều đang hét toáng lên như thể chúng thực sự có dây thanh quản.
Hai giây.
Vùuuuuu—
Một giây.
Gió dừng lại.
Adren có thể ngửi thấy mùi đất, cát lẫn bụi bẩn.
Chóp mũi anh gần như kề sát mặt đất.
Bên cạnh anh, tên nhóc ngu ngốc y hệt sợi dây của nó, đáp xuống nhẹ nhàng bằng từng chắn một.
“Mát quá.”
Tên nhóc ngu ngốc nhả ra câu nói chả hề phù hợp với một con người.
Sợi dây dường như rất vui vẻ, nó dễ dàng lật ngược Adren như xoay cái đồng hồ cát rồi ném anh xuống.
Sợi dây bay về phía cổ tay thiếu niên quấn lên thành một chiếc vòng mảnh.
“…Cậu thật sự là con người sao?”
“À, tôi giống anh mà, chúng ta không khác nhau lắm đâu.”
“…Im đi.”
Lời nói của kẻ điên thì không nên thấu hiểu làm gì.
‘Mình là con người nên mình không hiểu, đúng không?’
Anh khó khăn trấn an trái tim thiếu chút nữa nổ tung của mình, mau chóng lướt qua tên nhóc ngu ngốc. Anh phải đến chỗ cánh cổng để tống khứ tên đáng sợ này.
Adren ngẩng đầu nhìn con mực đông lạnh sừng sững trước mặt.
Làn khói lạnh bốc lên khiến nhiệt độ vốn như thiêu đốt dần dịu lại.
Anh không dám quay sang nhìn hung thủ tạo ra tình cảnh này.
‘Nó có tan thành nước không nhỉ?’
Anh có chút tò mò về kết cục của con mực lai tạp đã chia cắt anh với cánh cổng.
Ngay lúc đó.
Viuuuu—
Tảng băng dần tan rã thành những hạt bụi lấp lánh.
Đến cả con ‘Kraken’ bị đóng băng bên trong cũng tan rã thành bụi.
Anh hơi nâng tay lên chạm vào vài hạt bụi đang lơ lửng đáp đất.
‘Lạnh thật.’
Đầu ngón tay anh tê cóng, những nơi tiếp xúc với bụi băng đều truyền về cảm giác lạnh lẽo buốt óc.
Adren nhanh chóng né xa khỏi màn mưa bụi lấp lánh mà mấy ngôi sao truyền hình thường dùng để quay cảnh lãng mạn.
“Hmmm khá đẹp đấy chứ.”
Anh ngước mắt lên thì thấy phản ứng khó hiểu trên mặt tên nhóc phi nhân loại bên cạnh.
“…Ý kiến gì?”
“Dơ lắm đó.”
“Cái gì cơ?”
Anh cũng khó hiểu. Nói anh đó hả? Nếu dơ, thì không phải bộ dạng nhếch nhác lúc mới gặp trông còn thảm hại hơn sao?
“Da anh, vừa dính vào nước xác thối rữa của một con mực, con chuột, dơi và cả ruồi nữa”
Một câu nói dài hiếm hoi mà Adren nghe được từ miệng của tên nhóc kia.
Nhưng anh không có thời gian để ngạc nhiên hay bất ngờ.
Cảm giác ghê tởm nhấn chìm não anh, da đầu anh tê rần.
“Ựa—, oẹeeee”
Sau tất cả, Adren vẫn phải cố nôn ra đống thức ăn chực chờ sẵn trong dạ dày.
Thiếu niên né tránh cảnh tượng mất vệ sinh, lùi xa khỏi anh hết mức có thể,
Sau khi dạ dày trống rỗng, trở nên đau đớn, anh mệt mỏi ngồi phịch xuống một bên.
Di chứng của việc chạy điên cuồng gần hai giờ liền, bị kéo lê lết bay lên xuống và căng thẳng cao độ lẫn buồn nôn ập tới.
“Yếu ớt thật.”
Tên nhóc ngu ngốc ban nãy còn cầu cứu anh đang chê bai cái gì thế hả?
“Không phải cậu cũng bảo mình yếu còn gì?!”
Anh bực bội hỏi vặn lại.
“Nhưng mà, anh, ừm, con người, yếu hơn cả tôi.”
“…Đừng nói cái kiểu phi nhân loại đó.”
Anh khổ não quay đi, nói chuyện với tên nhóc này chỉ khiến tim anh già hơn thôi.
Cách tốt nhất để giữ vững hình tượng là làm lơ mọi thứ.
Quyết định vứt tên nhóc này sau khi trở về càng thêm vững chắc.
Nửa tiếng sau.
Oongg— oongggg—
Nơi từng có cái hố đen ngòm lơ lửng giờ chỉ thấy lỗ hổng trắng xoay mòng mòng.
“Tôi sẽ qua đó trước”
“Đi cùng nhau”
“Gì cơ?”
“Dẫn tôi theo với.”
“…Được.”
Adren f tên nhóc này đã ra lệnh cho mình, mấy lần trước cũng thế.
“Khoan đã, tôi quên nữa, tên cậu là gì?”
“…Hả?”
“Tên cậu, tên gì? Tôi là Adren Valorhart, gọi sao cũng được.”
Sau khi tự giớit thiệu, anh khó hiểu khi thấy tên nhóc kia ngơ ngác nhìn mình, mãi đến khi anh nghĩ sẽ không nghe được câu trả lời thì nghe thấy âm thanh lí nhí.
“Gió.”
“Gì hả?”
“Là gió. Tên tôi”
“…??”
“À, là Thanh mới đúng. Tôi là Hàn Thanh”
Anh cuối cùng cũng nghe được, cái tên mang đậm nét phương đông.
Có lẽ nơi anh đứng từng là một thành phố phát triển của quốc gia phương đông.
Người ta thấy rằng, dù là các thế giới khác nhau nhưng tính chất địa lí và văn hoá của chúng lại giống nhau đến kì lạ.
'Mà cậu ta hình như cũng đang mặc hán phục? Mình đã thấy hơi lạ khi vừa thấy.'13Please respect copyright.PENANA2FlSHdxp97
Lần đầu gặp, so với bộ quần áo sạch sẽ quá mức, anh để ý dải băng đẫm máu hơn. 13Please respect copyright.PENANAm5p1huYxzk
Dù vậy, anh cứ ngỡ với màu mắt đó thì tên nhóc này sẽ là người phương tây giống mình…
‘…Đúng rồi, sao cậu ta hiểu mình nói gì?!’
Đến tận giờ phút này, Adren ngỡ ngàng nhận ra, anh không dùng bất kì item nào có khả năng thông dịch hay giao tiếp, thậm chí cả bộ thiết bị xâm lấn cơ bản cũng không có!
“Sao cậu nghe hiểu tôi nói gì vậy hả?”
“? Nói gì vậy?”
Hàn Thanh dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn người tên Adren trước mặt.
cậu chớp mắt, có chút do dự.
‘Vẫn nói tiếng người mà nhỉ?’
cậu hoang mang đưa tay sờ lên cổ họng, thanh quản còn nguyên ở đó.
“Chúng ta ở thế giới khác nhau và nền văn hoá cũng…”
Con người lạ lùng lên tiếng giải thích khi thấy vẻ hoang mang của cậu.
cậu hiểu ra.
Con người thật phức tạp.
“Tôi thông minh mà, không cần lo đâu.”
cậu nhớ hồi đó cha mẹ hay sư phụ thường hay khen cậu thông minh mà.
Adren cạn lời, anh phớt lờ ánh mắt dường như lấp lánh hơn của Hàn Thanh.
Giả vờ không biết gì hết vẫn hơn.
“Được rồi, bám sát tôi, chúng ta sẽ nhảy qua cùng lúc.”
“Nhớ kỹ. phải bám sát, hay cậu nắm lấy áo tôi đi?”
Anh nghi ngờ tên nhóc ngu ngơ này sẽ thật sự lạc mất lúc chuyển tiếp không gian.
“Không sao đâu, sẽ bám sát mà.”
Khi anh định hỏi rõ ý câu đó là gì thì—
Xoẹt-
Chiếc vòng tay mảnh quanh cổ tay Hàn Thanh bắn ra một sợi chỉ bạc quấn quanh eo anh.
“….”
‘Đáng lẽ mình nên mặc kệ cậu ta!’
chắng có gì vui khi từ hành lí thăng cấp lên bảo mẫu cả.
ns216.73.216.199da2