Haaaaa
Sau cái thở dài đầy mệt mỏi, Adren đưa hai tay lên vuốt mặt. Anh cảnh giác từ từ tiến lại gần khối băng 5 phút trước vẫn còn dí sát gót chắn và suýt chút nữa nghiền nát xương mình.
‘Chắc nó chết rồi nhỉ?’
Dù chỉ mới ra vào ngoại giới được vài lần ít ỏi nhưng Adren đủ kinh nghiệm để nắm rõ tình hình.
Sinh vật ô nhiễm chưa thông minh tới nỗi gài bẫy được con mồi.
Nếu có, nó sẽ được xác định thành một nguồn ô nhiễm mang số hiệu.
‘Mình sẽ không xui xẻo đến thế.’
Anh hoàn toàn tin tưởng vào vận may của mình vì nếu là nguồn ô nhiễm anh đã chết từ hai giờ trước rồi.
Khối băng toả ra từng đợt khí lạnh mờ mờ yên tĩnh đứng đó.
Con ‘Kraken’ vẫn giữ nguyên mấy cái xúc tu đang vung vẫy.
Một điều hiển nhiên con quái chết chính là chất dịch trên xúc tu dù bị đông lại nhưng đã chuyển sang đen ngòm.
“Có vẻ ổn rồi, mình có thể quay lại và….”
Ngay khi Adren chạm vào khối băng để thăm dò rồi định bỏ đi, một quả cầu sáng lam nhạt lơ lửng trước mặt anh.
Quả cầu chỉ to bằng quả nho đang lơ lửng trước mặt anh, hình như nó còn lắc lư qua lại?
“……”
Dường như nó biết Adren không có ý định phản ứng lại, quả cầu bắt đầu kéo dài thành một sợi dây mỏng.
“!!!”
“Này! Mày muốn gì hả!?”
Anh lập tức lùi lại tránh thoát khỏi sợi dây nhưng lại quá chậm.
Sợi dây quấn chặt lấy người anh mặc cho mọi sự phảng kháng.
Đến khi đóng gói Adren xong, sợi dây lôi anh bay lên một toà nhà nghiêng ngả như sắp đổ cách đó không xa, bay lên theo đường chéo thẳng lên tầng cao nhất.
Mặt anh tái mét, mồ hôi túa ra ướt đẫm mái tóc vàng óng.
‘Mình thật sự xui xẻo.’
Anh nhắm chặt mắt, anh cố không thét lên khi bị dốc ngược đầu xuống rồi bị kéo lê trên không trung.
Sợi dây bỗng dưng sững lại.
Nó vẫn quấn chặt anh như hành lí, dốc ngược đầu anh xuống nhưng lại không kéo lê trên không nữa.
Adren cảm nhận được sợi dây đang lắc lư nhè nhẹ hệt như quả cầu nhỏ ban nãy.
Anh he hé mắt rồi chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“…..”
Suýt chút nữa, chỉ thêm chút nữa cả cơ thể anh sẽ bị găm xuyên qua bởi những mảnh kính vỡ khi anh đâm sầm vào nó.
‘…lạy chúa có lẽ người vẫn phù hộ con’
Dù vậy, việc bị trói, bị dốc ngược và giờ thì lắc lư qua lại trước cửa sổ tầng cao nhất của một toà nhà sắp đổ cũng quá kích thích.
Đống thức ăn mà anh kìm nén nãy giờ gần như sắp trào ra khỏi cổ họng.
Lắc lư, lắc lư.
Vài phút trôi qua.
Lắc lư, lắc lư.
Adren muốn nôn.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ say bất kì loại phương tiện nào cho đến hôm nay.
Sợi dây ngu ngốc kia chỉ dừng trước cửa sổ rồi cứ lắc lư qua lại, tấm kính đầy những đường rạn nứt khiến việc nhìn vào trong trở nên khó khăn.
Tuy nhiên, bên kia tấm kính, anh loáng thoáng thấy được một cái bóng.
‘Làm ơn hãy là một con người, là ai cũng được…!’
…Mặc dù sẽ chắng có con người nào đủ khả năng lập tức đóng băng một con ‘Kraken’ đột biến hay điều khiển sợi dây kì quặc như vậy.
Rắc — rắc ——
Mặt kính vỡ ra từng chút một, từ giữa khe nứt ánh sáng lam nhạt loé lên vài lần.
Viuuuuu —
Thay vì bắn ra hàng loạt mảnh thuỷ tinh thì tấm kính lại tan thành bột mịn ngay tức khắc.
Cơn gió nhẹ thổi đống bột đáp thẳng mặt Adren.
Trong mũi lẫn phổi anh vẫn còn mùi hôi thối của con mực lai tạp kia.
Haaaaaa
Anh nuốt tiếng thở dài vào lòng.
Thật sự, cuộc sống quá là khó khăn.
“Đến rồi sao?”
Giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo như mài qua băng.
Adren rùng mình, sợi dây lơ lửng tiếp tục kéo anh vào căn phòng trước mắt rồi quăng xuống.
‘Mình bị đối xử chắng khác gì mấy món hàng…!’
Anh vội bật dậy mở đôi mắt cay xèm do đống bột thuỷ tinh, anh cần nắm rõ tình hình trước mắt.
Anh cuối cùng cũng thấy được bóng dáng sau tấm kính.
“…! Cậu là con người đúng không?!”
Anh nhìn thấy thiếu niên dựa vào cột bê tông trước mắt, trong không gian tối om anh vẫn thấy làn da nhợt nhạt và mái tóc đen gần như hoà vào bóng tối.
Thiếu niên im lặng, dường như cậu đang nhìn anh, căn phòng chỉ lờ mờ sáng để thấy bóng dáng vật thể.
Sợi dây buông lỏng dần co lại quay về hình dạng quả cầu, nó phóng vụt đi bay dến chỗ thiếu niên rồi tan biến thành vài đốm sáng nhỏ.
Ánh sáng từ quả cầu giúp anh thấy được phần nào thiếu niên.
Xiềng xích.
Cả chắn, tay, ngay cả trên cổ đều mang theo xiềng xích ánh bạc.
Trên gương mặt trắng bệch đeo theo một dải băng bịt mắt đỏ rực.
Dải lụa đỏ như nhuộm bởi máu.
Chính xác là, dải lụa trắng thấm đẫm máu đỏ.
Shhhh
Adren hít sâu, anh lùi dần về phía cửa sổ ban nãy sẵn sàng trốn thoát bất cứ lúc nào.
“Có thể đi sao?”
Thiếu niên cất giọng, cảm giác lạnh lẽo rót thẳng vào não anh.
Anh ngậm chặt miệng.
‘Ai mà biết có phải con người không chứ.’
“Muốn rời đi”
Thiếu niên lại lên tiếng, có chút mong đợi.
Xung quanh vẫn yên tĩnh.
cậu hơi do dự.
Rất lâu rồi chưa giao tiếp với vật sống làm cậu lo lắng người kia không hiểu ý mình.
cậu ‘thấy’ con người kia có ý định bỏ trốn.
‘Phải chân thành hơn sao?’
cậu cố nhớ lại những điều mẹ dạy.
“…Có thể đưa tôi theo được không?”
Leng keng — leng keng —
Thiếu niên giơ đôi tay mang còng bạc lên hướng tới con người duy nhất trong phòng. cậu cố gắng thu liễm năng lượng rò rỉ xung quanh, biến bản thân trở nên vô hại nhất có thể.
“……”
Adren có hơi do dự, là đặc vụ, trách nhiệm của anh luôn là ưu tiên giải cứu người gặp nạn.
Và thiếu niên trước mặt tuy đáng ngờ nhưng đang nhờ anh giúp đỡ.
‘Nên giúp cậu ta không nhỉ?’
Anh chắn chờ lúc lâu mới đưa chắn đi từng bước về phía đối diện, nơi thiếu niên bị xích lại.
Xiềng xích kim loại ánh lên sắc bạc. nó chỉ dài cỡ một mét, chỉ đủ dài để đứng lên ngồi xuống.
Anh dừng lại cách cột bê tông hai mét.
‘Chỗ này chắc an toàn rồi.’
“Cậu là ai? Sao lại bị xích ở đây?”
Adren cần xác minh thân phận trước khi thực sự giúp đỡ thiếu niên.
“…Không nhớ”
“Sao cơ?”
“Tôi… tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt ở đây rồi…”
Thiếu niên mơ hồ trả lời câu hỏi của anh, cậu gục đầu xuống tỏ ra ủ rũ.
‘Tệ thật.’
Ngay khi Adren lại rơi vào trầm tư chuẩn bị bổ não ra bao nhiêu là tình tiết kinh dị.
“Tôi sẽ không làm hại anh, tôi yếu lắm.”
“…Im lặng đi.”
Kẻ vừa đông đá con ‘Kraken’ biến dị rồi kéo người khác bay lên tầng cao nhất của toà nhà gần ba mươi tầng đang mê sảng cái gì vậy?
“Cậu không phá nó được à?”
“…Không đâu, chỉ người khác mới mở được nó.”
“Ý tôi là, bẻ nó ra hay gì đó tương tự—”
“…Tôi yếu lắm.”
Haaaa
“Rốt cuộc thì chuyện này là sao hả?”
“Không biết mà.”
“…”
Anh cố moi móc thêm thông tin từ đối phương nhưng thật vô nghĩa.
Mỗi lần anh tính hỏi danh tính thì đối phương luôn lảng tránh, khi hỏi về sợi xích hay cái còng hay việc bị trói thì chỉ nhận lại hai chữ ‘không biết’.
Và cách nói chuyện cũng rất lạ.
‘Cứ như trẻ con vậy, với cái cơ thể đó sao? Nếu là người, cậu ta chắc đã 16 – 17 rồi.’
Ngay cả hành động cũng đang thể hiện ‘Tôi vô hại mà, giúp tôi đi mà’.
Adren thấy bầu không khí của kẻ đáng thương xung quanh cậu ta.
Anh cảm thấy bực bội, khó chịu nhưng khi thấy cậu vẫn giữ ngyên tư thế giơ tay lên hướng về phía mình, anh hơi mềm lòng.
“Tôi sẽ giúp cậu.”
“Thật sao? Cảm ơn —”
“Tuy nhiên, tôi chỉ gỡ sợi xích đó”
Anh cắt ngang lời đối phương, đưa tay chỉ lần lượt sợi xích và cái còng.
Anh còn chưa xác định được tên này có phải con người hay không đâu.
“Được.”
Bất ngờ thay, thiếu niên lập tức gật đầu đáp ứng. Chắc hẳn cậu cũng hiểu được nỗi e ngại của anh.
Đảm bảo an toàn cho bản thân xong, Adren bước tới gần chỗ đối phương đưa tay chuẩn bị nghiên cứu khớp nối giữa cái còng và sợi xích.
Ngay khi ngón tay anh chạm vào khớp nối, tia sáng đỏ loé lên như thể cảnh báo, anh sững lại nhưng sau đó tia sáng chuyển xanh và khớp nối bung ra.
‘…Mình hơi hối hận rồi.’
Tên nhóc này chắc chắn không phải con người!
Người bình thường ai lại phải đeo còng tay mà chỉ con người mới gỡ ra được chứ!
‘Điên mất thôi.’
Lạch cạch.
Sợi xích rơi xuống một bên, ánh bạc kim loại dần mờ nhạt để lộ ra một sợi xích rỉ sét đã có vài vết xước sâu.
Anh liên tục lùi lại, giữ khoảng cách hai mét với đối phương.
Thiếu niên ngồi thẳng dậy, xoay cổ tay đeo còng nhức mỏi rồi nhẹ nhàng đứng lên.
Lúc này Adren mới nhậu ra đối phương chỉ thua mình một cái đầu.
‘Cậu ta ít nhất cũng 1m80.’
Cao ráo, gầy gò, xiềng xích, bịt mắt đẫm máu…
Đúng là miêu tả dành cho nhân vật chủ chốt trong phim kinh dị…!
Anh thầm than, đáng lẽ anh nên trốn đi uống rượu với trưởng nhóm thay vì vướng vào mớ rắc rối này.
Anh dẹp bỏ đống suy nghĩ vớ vẩn khi phát giác không gian xung quanh dần sáng lên.
“Đợi tôi một chút.”
Anh toát mồ hôi lạnh.
Anh không cử động được,
chắn, tay, cổ, mắt, miệng… Cả cơ thể anh đông cứng tại chỗ.
Thiếu niên lướt qua anh chỉ để lại một câu ngắn gọn.
“Đừng nhúc nhích.”
“…..”
Tên nhóc chết tiệt! Tôi vừa cứu cậu đó!!!
Adren, giờ đây cả thở dài cũng không thể, chỉ đành trừng mắt với bứ tường cũ kỹ.
Nhờ vậy, anh không thể thấy được khung cảnh hoành tráng sau lưng.
Hai bên cửa sổ sát đất ban nãy anh đứng cạnh bám đầy máu đen.
Một, hai, ba, bốn… quá nhiều.
Những cái xác không phân rõ là người hay dộng vật trộn lẫn vào nhau, rơi lả tả khắp căn phòng.
Không biết đã chết bao lâu mà máu vẫn đang rỉ ra từng giọt.
Ở giữa đống xác chết tươi mới, một con đường duy nhất sạch sẽ dẫn từ cửa sổ tới cột bê tông đối diện.
Hai bên con đường vương vãi máu, xương, thịt nát, lông, đôi khi còn có nội tạng đã bị xé đôi của động vật.
Nhờ con mực lai tạp hoá đá kia mà giờ đây anh không ngửi được mùi máu lượn lờ trong không khí.
Thiếu niên lặng lẽ tránh đi vũng lầy dưới chắn, đi sang bên trái căn phòng.
Ở đó có một cái tủ gỗ cổ điển chuyên dùng để trưng bày, trong đó chất đầy các cơ quan, không chỉ của con người.
Nếu Adren nhìn vào đó anh sẽ lập tức nhận ra cặp sừng trên đầu con quái chuột, đôi mắt ruồi của con mực lai tạp hay thậm chỉ là một bàn tay người đang mưng mũ.
Khung cảnh đúng chuẩn của bộ phim kinh dị máu me.
Thật sự, anh đã may mắn tránh khỏi việc nôn ra thức ăn phải nhịn suốt thời gian qua.
16Please respect copyright.PENANA2o17Dnpo9H